Anh chạy vội theo chuyến tàu lăn bánh Bỏ em lại một mình giữa sân ga Xin lỗi nhé, hỡi vì sao nhỏ bé Đêm đã tàn, chờ đón ánh bình minh
Gặp lại em trào dâng kỷ niệm Của một thời "xa lắc mùa thu" Chút lạ lẫm qua những lời em nói Hay lòng anh đã thay đổi ít nhiều
Gặp thằng bạn cùng chung "kỷ niệm" Cũng vội vã lên tàu về phía xa Đều ước thầm cho thời gian ngừng lại Để lặng mình chốt lát dưới sân ga Một chút mơ mộng giữa đời thường nghiệt ngã Của mình anh hay của cả ba người.
Thật không ngờ tôi khóc Buổi chiều tháng Tư đầy nắng Sao không đủ chỗ cho niềm vui Sân bay rộng quá rồi Chỉ mình chúng ta nhỏ bé Bạn sẽ đi Ừ!! bạn sẽ đi Những valy chất đầy tất cả Nỗi nhớ bạn để ở đâu(?)... Thêm 1 người trên đất lạ ngày sau Tập buồn vô cớ Tập nhớ xứ sở Đêm mưa rồi ngày nắng Tôi biết làm sao..?? Vài phút cho tháng ngày xa nhau Bỗng thấy quý thời gian còn lại Nói như thể Nắm chặt tay như thể Là xa mãi mãi ....... Cánh cửa sân bay khép chặt Tôi úp tay lên mặt... Ôi những giọt nước mắt Không thể cất cánh bay
Ame đang giữ bản gốc của "Bỏ lại một sân ga",một tờ giấy rất khó đọc,chắc là do cảm xúc mạnh qúa nên shin-hack không kịp nắn nót. [smile] Không ngờ ngày xưa Tư Râu là người có nhiều cảm xúc đến thế.[tongue] Rất mong lại sớm được đọc những cảm xúc của anh em
Hổng dám bài thơ đó là do tại hạ làm đâu....trước khi "ra đi tìm đường cứu thân" có người tặng tại hạ...bây giờ người ta đã có chồng con rồi nên mới dám post lên cho anh em đọc chơi thôi..hihihi chắc không ít anh em gặp tình huống giống như tại hạ...[wink]