Anh có đọc được nỗi buồn này trong ánh mắt em Thẳm sâu như ngàn lẻ một đêm Mà nông cạn hơn vạn lần gian dối... Anh ơi, sao bóng đêm cứ sâu vời vợi, con chim thảng thốt giật mình, hơi thở lặng thinh, có điều chi làm anh bối rối khi nhìn vào mắt em?
Anh có hiểu được lí lẽ này trong ánh mắt em những lí lẽ không tên dã làm em mệt mỏi Anh ơi, cớ sao con người ta nông nổi để nghĩ suy trói buộc chính mình, sao không thể sống bằng lời của trái tim, sao tình yêu cứ mãi trốn tìm, sao thế anh khi màn đêm buông xuống em lại nghĩ về anh...
Anh thấy được gì trong ánh mắt em khi giông tố lên, khi hoàng hôn xuống, khi lung linh nắng mai hồng trước ngõ, khi em một mình ngồi hát tình ca, ôi tình yêu như trái phá anh không nhận ra mình trong ánh mắt em?
Em giấu thật nhiều trong ánh mắt em nhưng chẳng giấu anh đâu, chẳng thể giấu được anh! Lời đôi mắt đó nói hộ lòng em bối rối khi nhìn vào mắt anh....[cool][cool]
Thằng Quân bữa nay thơ với thẩn nữa à??Hèn gì ở Tokyo trời mưa liên tục 3 ngày.... anh mày mới susume bữa qua là bữa nay mày làm thơ liền ha....được có chí khí đó thằng em.....
Em cười đi, em khóc đi, cho ta một bữa say vì mắt em. Cơn mưa đi mãi suốt đêm, tràn qua ngày thành sương mềm ban mai, lời em nói tự ngàn xưa, tràn qua tim thành trong ta tiếng cười...
Chân em nhè nhẹ đi rồi hoang sơ một lối cỏ mênh mông buồn còn ta, còn chút lòng thành, đây em mượn lam vành ô che đầu.
Ôi thương nhớ, mắt đêm sâu em không cười một nụ, em chẳng hờn một câu, hơi thở chìm lâu, nụ hôn tàn héo, đoá hoa quỳnh sau đêm rũ rượi tiếng ta cười chợt hoá lời bão giông.