Nhiều bài thơ của Vân Anh chứa đựng sự chiêm nghiệm sâu lắng cả cuộc đời và cuộc sống, với những suy nghĩ mang tính quy luật, triết luận và cũng không che dấu sự run rẩy của trái tim một người đàn bà tha thiết yêu, tha thiết sống. Chính điều này hút người đọc tới với thơ chị.
NDHT
Bản nháp
Ngông nghênh tuổi trẻ,
vô tình đục rạn chân chim mắt mẹ.
Ngông nghênh tuổi trẻ,
vô tình vít còng lưng cha.
Hồn nhiên bước vào ngôi nhà hôn nhân
Cuộc sống lứa đôi
đại ngàn nhiệt đới
Ta bơ vơ đứa trẻ rừng chiều lạc lối.
Như thiêu thân
lao vào ánh sáng công danh
Bảy dại… Ba khôn
Một giận… Mười buồn.
Đi giữa cõi nhân gian
ta như quả non xanh
ủ đất đèn chín ép.
Chuyến tàu đời vừa qua ga Lục Thập
Ngoái lại, ước chi
Đó là BẢN NHÁP.
……………………………
Phác thảo đàn bà
Là nước
Đàn bà đẩy con thuyền công danh đàn ông
sang bờ bên kia khát vọng.
Là Nước
Đàn bà nhấn con thuyền công danh đàn ông
chìm đáy đại dương tuyệt vọng.
Là nước
Đàn bà tự vỗ sóng
cho mình và cho nhau.
Là nước
Đàn bà mạch nguồn vô tận
Tình thương con tuôn chảy – vĩnh hằng.
……………………………
Nơi tôi sinh ra
Nơi tôi sinh ra
gió lào hất tung bãi cát
Sang bờ bắc sông Lam,
Câu thơ tôi quăng quật kiếp người…
Những đứa trẻ đẻ rơi
co ro trên luống cày vừa xới
hình hài cong dấu hỏi
òa nỗi đau chào đời.
Những người đàn bà góa
cô đơn thiêu đốt thịt da
đổ lúa ra xay đổ trấu ra
xay cạn đêm.
Chạy dọc mùa đông
trằn trọc lửa củi sim
sưởi ấm giấc mơ người đàn ông lực điền
thèm bát cơm không độn sắn ngô.
Nơi tôi sinh ra di chỉ cất bảo tàng
chiếc muôi múc canh bằng đá
vá nhọc nhằn, tằn tiện của TIỀN NHÂN.
Ngông nghênh tuổi trẻ,
vô tình đục rạn chân chim mắt mẹ.
Ngông nghênh tuổi trẻ,
vô tình vít còng lưng cha.
Hồn nhiên bước vào ngôi nhà hôn nhân
Cuộc sống lứa đôi
đại ngàn nhiệt đới
Ta bơ vơ đứa trẻ rừng chiều lạc lối.
Như thiêu thân
lao vào ánh sáng công danh
Bảy dại… Ba khôn
Một giận… Mười buồn.
Đi giữa cõi nhân gian
ta như quả non xanh
ủ đất đèn chín ép.
Chuyến tàu đời vừa qua ga Lục Thập
Ngoái lại, ước chi
Đó là BẢN NHÁP.
……………………………
Phác thảo đàn bà
Là nước
Đàn bà đẩy con thuyền công danh đàn ông
sang bờ bên kia khát vọng.
Là Nước
Đàn bà nhấn con thuyền công danh đàn ông
chìm đáy đại dương tuyệt vọng.
Là nước
Đàn bà tự vỗ sóng
cho mình và cho nhau.
Là nước
Đàn bà mạch nguồn vô tận
Tình thương con tuôn chảy – vĩnh hằng.
……………………………
Nơi tôi sinh ra
Nơi tôi sinh ra
gió lào hất tung bãi cát
Sang bờ bắc sông Lam,
Câu thơ tôi quăng quật kiếp người…
Những đứa trẻ đẻ rơi
co ro trên luống cày vừa xới
hình hài cong dấu hỏi
òa nỗi đau chào đời.
Những người đàn bà góa
cô đơn thiêu đốt thịt da
đổ lúa ra xay đổ trấu ra
xay cạn đêm.
Chạy dọc mùa đông
trằn trọc lửa củi sim
sưởi ấm giấc mơ người đàn ông lực điền
thèm bát cơm không độn sắn ngô.
Nơi tôi sinh ra di chỉ cất bảo tàng
chiếc muôi múc canh bằng đá
vá nhọc nhằn, tằn tiện của TIỀN NHÂN.
Theo Báo Nhân Dân