Gió gào rú, lồng lộn như hóa điên trên cành lá.
Gió không thương tiếc, bứt từng vạt lá đỏ ném mạnh xuống mặt đường. Dường như vẫn còn ôm lòng bất mãn, lại lật tung cả lá, cả bụi bẩn lên rồi bất ngờ buông tay cho mỗi thứ lả tả về một hướng. Đau đớn, lá thấy cuộc đời kết thúc với màn bi kịch không tưởng. Giấc mộng của cả một đời xanh mơn mởn đợi chờ ngày được bay bổng trong không trung bỗng chốc tan như bong bóng xà phòng. Còn đâu cảm giác xoay xoay,đong đưa chao nhẹ trước khi sà vào lòng đất mẹ! Còn đâu vẻ kiêu hãnh với tà áo choàng nhuộm màu thu!
Cửa sổ đã chốt chặt. Em gởn người nghe tiếng rít lên qua kẽ hở. Chợt im ắng. Cái tĩnh lặng đến ngộp thở. Nhòm ra ngoài kia: chỉ thấy ánh đèn điện có sức mạnh rạch toang đêm đen. Ánh sáng nhạt nhòa, lòe đi rồi tan vào màn nước xối xả.Tiếng mưa rơi trên mái tôn chát chúa.
Không chợp mắt được giây nào. Em thức trọn đến khi bên ngoài trở lại cái bình yên vốn có như ngày thường ở con ngõ nhỏ.Mệt mỏi, giấc ngủ chìm sâu, không mộng mị.
- Xôi ngô nào! Ai xôi không...?
Tiếng rao của cô gánh hàng rong làm hấp háy đôi mắt dính. Theo thói quen, em đấy cửa sổ. Nắng ùa vào giường.Trời trong xanh không gợn mây. Sạch như lau, giấu tích của trận mưa gió đêm qua chỉ còn rớt lại những vũng nước chưa kịp hong khô.
Bà cụ còng dậy sớm đã quét và hốt đám lá rụng.Em ngẩn ngơ nhìn hàng cây trơ thân gầy đen đúa. Vài chiếc lá cố bám trụ đưa tay đón ánh mặt trời. Giọng của nghệ sĩ Trần Thị Tuyết từ chiếc radio trong chương trình tiếng thơ quen thuộc làm tâm hồn em thêm xao xuyến: "Đừng chạm vào cây mùa lá rụng"
"Những đàn sếu bay qua – Sương mù và khói tỏa
Matxcova đã lại thu rồi
Bao khu vườn như lửa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai đi ngang dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô độc trên đời
“Đừng chạm vào cây mùa lá rụng!”
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều cuốn lang thang mưa giá
Khẽ rung lên trên khung cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng?
Tránh đừng chạm vào cây mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi!
Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây, từng là người thân nhất
Sao lúc này làm người bạn cũng không
Chẳng hiểu vì sao cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn
Anh – Con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời
Đau khổ thay hay chỉ đáng nực cười
Thôi hãy biết kiên tâm mọi điều đều phải đợi
Dịu dàng quá dịu dàng không chịu nổi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia ly
Mưa tối rầm nhưng ấm áp dường kia
Mưa run rẩy trong ánh chiều lấp lóa
Hãy cố vui lên con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc yên bình trong ấm áp cơn mưa
Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa
Một mình tôi với một mình thôi không cần ai tiễn biệt
Tôi không biết nói cùng anh đến hết
Nhưng bây giờ còn biết nói gì thêm
Cái ngõ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy vắng
“Tránh đừng chạm vào cây mùa lá rụng! …
Olga Bergon
BUITHIHONGHOA