Bướm vàng thôi không chấp chới, em về làm dâu nhà người.
Có bao người ghen tỵ và khao khát đôi cách vàng tự do của em. Bao người tức tối vì chẳng thể tung cánh bay chập chờn nơi thế giới mộng.
Nhưng. Em từ bỏ thiên đường trở về gần nơi đất mẹ. Từ bỏ khát vọng bay mãi, vươn mãi tới nơi xa vời để đậu lại nơi loài hoa bình dị.
Không quá rực rỡ, không quá ngào ngạt, em chọn ẩn sắc vàng của mình bên sắc vàng của hoa.
Rồi sẽ bình yên, rồi sẽ hạnh phúc. Bất cứ điều gì em chọn, em sẽ yêu, sẽ thương hết lòng.
Con tim bé nhỏ căng mạch máu hồng, có khi nào ngừng rung động điệp khúc yêu?
Trong vô vàn những ngăn nhỏ yêu thương ấy, có ngăn cho mẹ cha, cho người thân, cho bạn bè và cho cả những người thoáng đi qua cuộc đời em.
Và nơi góc khuất tim mình, anh chiếm trọn một ngăn.
Ngắn ấy không màu hồng, mà bàng bạc một sắc trắng vì mạch máu chảy yếu ớt. Đôi khi thoi thóp tưởng không thể theo kịp nhịp đập của tim mình.
Anh vẫn vẹn nguyên khối màu kí ức, đẹp, long lanh và dễ vỡ...
♥❦❤
Hẹn anh 1 chiều mưa, hẹn anh 1 chiều Chủ Nhật.
Mưa lạnh. Gió thu se sắt. Trời u u âm âm những vạt mây ám chẳng chịu trôi dù sông trời vẫn chảy.
Điện thoại reo nhưng em không bắt máy. Tin nhắn nằm gọn lỏn nơi hòm thư, em xóa vội. Đọng lại khóe mắt giọt nước sáng không màu ánh lên sắc đen của dòng chữ: anh đứng đợi em.
Đợi 1 phút, đợi 1 giờ, đợi 1 chiều thành tối. Đợi hết 1 cơn mưa trời không còn sáng, đèn điện loang loáng phản trên những vũng nước ọc ạch rỉ chậm.
Đợi em 1 đời tóc xanh đổi trắng.
Đợi em 1 thời hoa đỏ mong manh.
Anh quay gót ngược đường lộng gió.
Ngày mai, trời đã lại đông rồi.
♥❦❤
Em đã tới sớm, rất sớm và đứng dưới chân cầu đợi anh.
Có người con gái hây hây má đỏ dừng xe đứng bên anh nũng nịu rồi bỏ đi. Bóng người con gái khuất xa rồi, em chẳng đủ dũng cảm để bước lên thành cầu nơi anh đứng nghiêng một khoảng trời chiều.
Mưa ngừng rơi và mắt em khô lệ.
Anh lững thững dắt xe giữa dòng người tấp nập tan ca. Em ngước mắt nhìn theo. Chỉ nhìn thôi!!!
Người đi rồi, người biết không em vẫn ngóng đợi một chiều cuối thu, một chiều mưa, một chiều Chủ Nhật người đứng đợi em trên cây cầu ước nguyện.
Anh không bao giờ còn đi qua lối ấy, người vòng đường khác dù xa hơn. Người tránh một kỉ niệm vương rớt vẫn in thành vịn con cầu nhuộm sắc thời gian.
Người cứ nghĩ em lỡ hẹn.
Người cứ nghĩ em thay lòng.
♥❦❤
Một chiều mái tóc em ngả màu mây, tình cờ thấy thấp thoáng bóng ai ngày xưa tựa thành cầu. Em chống gậy đi bên cháu nhỏ tiến lại bên người.
-Ông ơi, tôi lỡ hẹn quá nửa đời rồi...
BUITHIHONGHOA