...Mẹ bắt đầu học gõ máy tính để chat với con. Con nói để con chỉ mẹ các chức năng khác của yahoo messenger, mẹ nói không cần, mẹ chỉ cần chat với con thôi.
Tết con về, chẳng mang được gì về làm quà, khi đi lại có một danh sách dài những thứ mua để đem theo. Chỉ có mấy ngày, con đi chơi với bạn, với thầy cô, gần ngày đi đã thấy mẹ đã mua hết những món con "ghi chú", đóng gói cẩn thận.
Con quay lại xứ người, khệ nệ những vali. Mở ra, con ngạc nhiên khi có rất nhiều thứ không hề có trong danh sách. Nào sữa, nào thuốc, xà bông, bút viết... Con mở từng gói đồ mà nước mắt chảy dài. Mẹ không gói đồ cho con, mẹ gói tình thương của mẹ.
Mẹ nhắn con “Lo học, đừng lo kiếm tiền. Nhà ăn ít một chút, mẹ lo cho con được”.
Ở đây, con hàng ngày nói chữ "cảm ơn" - với bạn bè, với người lạ. Chợt nhớ với mẹ, con hầu như chưa nói bao giờ. Nhưng mỗi bước đường con đi, có nghĩa lý gì nếu như không có mẹ.
Có phải người ta lớn lên mới hiểu được lòng mẹ. Mẹ giống như đất. Con có đi đâu, làm gì, vẫn cần mẹ làm điểm tựa để bắt đầu.
---Nguồn : Tuổi Trẻ Online--
[confused]....[cry]....
Hình như có hình ảnh mình trong này...???![frown]