Anh nói rằng anh chả ngại đường xa Chả ngại mưa rơi ngập tràn đầy lối Chả ngại bước cùng em trong mưa ấy Chả ngại làm chiếc ô che chắn cho em
Anh nói rằng lời nguyện thề trong mưa Sẽ chắc chắn, ngàn năm linh nghiệm lắm Anh nói rằng mưa đang làm chứng Tình yêu anh mãi mãi dành riêng em
Lời anh nói ngày xưa là như thế Cả đời này em mãi mãi chả quên Vậy mà giờ đây anh quay mặt Anh bội tình, anh sợ trời mưa [grin][grin][grin][tongue][tongue]
Trời ơi có cô bé pink ở đâu đòi nợ tình thế này, thì huynh đây còn cửa nào làm ăn trên chốn giang hồ nữa. Thơ vui thì huynh xin nhận, chứ mấy câu tỏ tình cải lương đó huynh đâu đủ trình độ![grin][grin][grin] Huynh cũng đoán pink là cô bé nào rùi?! Thơ cũng có nhịp chảy đó, nhưng huynh chịu không viết lại được...vì thiếu đi cái chân thực. Những ngày mưa có ý nghĩa vô cùng đối với huynh, đừng làm nó xấu đi nhé cô bé ơi! Anh cắt cổ cả hai đứa em đó!
Thôi, cùng đọc với huynh một tứ thơ!Nghe lòng một cô gái nhé em! Một sáng mai thức dậy Ngỡ ngàng...chợt nhận ra Người chẳng ở bên ta Hai phương trời xa lạ...
Lãng quên một mùa hạ Vùi trong giấc chiêm bao? Tỉnh giấc tự lúc nào... Vẫn thấy đời nghiêng ngả...
Anh đành quên tất cả Kỷ niệm mới hôm nào... Em biết hỏi vì sao? Chỉ nghe lòng đau thắt...
Thu về trong quay quắt Nỗi da diết mong chờ... Trách đời là giấc mơ? Trách lòng ai thay đổi...?
Trách mình em nông nổi Yêu chân thật dại khờ? Trách tình chẳng là thơ? Trách lòng anh gian dối?...
Ngổn ngang trăm ngàn nỗi Giữa dòng đời phù du... Ước mình tựa lá thu Để gió bay, gió cuốn...
Những mùa đông phiền muộn Sẽ lại đến bên em... Sợ vòng tay dịu êm... Sợ nụ hôn nồng ấm...
"Thời gian qua nhanh lắm Rồi tất cả cũng qua..." Ta lại dối lòng ta Mìm cười sao gượng gạo... (Cảm ơn một người!)
Anh roll có nhiều kỷ niệm về ngày mưa lắm hả? Tặng anh thêm bài nữa
Cơn mưa khi ấy
Một chiều vàng trên con đường vắng vẻ Bỗng hiện về những kí ức khi xưa Kỷ niệm cũ đong đầy bao nhung nhớ Cơn mưa phùn vội xóa hết, còn đâu.... Từng giọt mưa như giọt đắng nặng sầu Rơi lả tả trong chiều buồn hoang vắng Đường vào yêu? Chẳng đường nào bằng phẳng Ngả rẽ nhiều Khi lên,xuống Lúc đổi thay. Cơn mưa phùn khi ấy ngăn lối áng mây bay Dẫn đường gió vào tim ai ào ạt
Chuyện tình xưa Một chuyện tình mộc mạc "Túp lều tranh và hai quả tim vàng" Chuyện tình nay sao có lắm phũ phàng Công danh,vinh lợi Giờ đặt trên bàn cân tim đỏ. Linh hồn tôi,chỉ một linh hồn bé nhỏ, Nhưng vì yêu người Đã chứa đựng triệu hạt mưa .
Lối cũ còn Mà nay vắng bóng người xưa Cơn mưa trút trên môi ai mặn đắng. Một chiều vàng trên con đường hoang vắng. Bỗng hiện về những kí ức khi xưa Tí tách mưa tình Trong tim... Tôi chợt nhớ!