Việt Nam là một đất nước xinh đẹp, con người hiền hòa thân thiện và mến khách..balabala... đó là một trong những cách bạn giới thiệu về đất nước của bạn với bạn bè quốc tế.
Trong giao tiếp khi bạn hỏi một ngưòi bạn của bạn có biết về Việt Nam không?
- Oh, Việt Nam ah, daisuki kuni da. Nước bọn mày thì phở và gỏi cuốn harumaki tuyệt ngon. Phụ nữ Việt nam thì xinh đẹp với chiếc áo dài bay phấp phơi...
- Việt nam hùng mạnh đánh thắng cả Mỹ, trong khi bọn tao thảm bại dưới tay bọn nó. Kinh tế thì đang phát triển ầm ầm, chẳng mấy chốc nữa là vượt Nhật Bản thôi...
Với sự lịch sự và tử tế nhất bạn sẽ nhận được câu trả lời đại loại như trên từ những ngưòi bạn Nhật khi bạn hỏi về Việt Nam.
Vậy thì một người Nhật ghét Việt Nam thì vì lý do gì??
Đây là bài viết được chia sẻ trên blog của một anh chàng nguời Nhật sau chuyến du lịch Việt Nam.
Cùng đọc và ngẫm suy thử xem tại sao nguời Nhật vốn nổi tiếng lịch sự và điềm tĩnh lại có thể dùng đến những ngôn từ mạnh như thế này khi nói về VN
" 私の中で、ベトナムといえば
最低最悪の国であり、私に嫌われる要素を150パーセント満たしてしまった国であり
私の中ではもう2度と行きたくない、ワーストーナンバーワンの国なのである。私はベトナムが嫌いだ。"
Đại khái ý là : "Trong tôi nói tới Việt Nam thì đấy là quốc gia xấu xa tồi tệ nhất (最低最悪の国) và nỗi bất mãn trong tôi sẽ tăng lên tới mức 150%.
Trong lòng tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ đến đó lần thứ hai, thật là một nước tồi tệ số 1.
Tôi ghét Việt Nam."
Vì blog được chia sẻ công khai nên mình xin dẫn link sau:
http://blogs.yahoo.co.jp/shima_kz/49795620.
Lưu ý :
- Bài viết rất dài, gồm 5 phần khác nhau đánh số thứ tự lý do 1,2,3,4 rõ ràng.
- Đây chỉ là quan điểm cá nhân ko đại diện cho số đông.
- Nếu đã đọc hêt p1 xin hãy cố gắng đọc đến sau cùng,
bạn sẽ hiểu rõ hơn giá trị nhân sinh quan trong cách nhìn của 1 người Nhật.
Cái gì? Bình thường tôi vào đọc blog của anh có bao giờ thấy chủ đề “Việt Nam” đâu? Lấy đâu ra người quan tâm nào?
Đúng thế!
Trên Blog của tôi chưa hề xuất hiện “Việt Nam”
Cả chữ “V” trong từ “Việt Nam” cũng không có nốt.
“Anh đã đến Việt Nam lần nào chưa?”, nếu có ai hỏi thế thì câu trả lời là có, 10 năm trước tôi có đến thành phố Hồ Chí Minh một lần duy nhất.
Tuy nhiên, trong tôi nói tới Việt Nam thì đấy là quốc gia xấu xa tồi tệ nhất (最低最悪の国) và nỗi bất mãn trong tôi sẽ tăng lên tới mức 150%.
Trong lòng tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ đến đó lần thứ hai, thật là một nước tồi tệ số 1.
Tôi ghét Việt Nam.
Mà nói đúng ra thì tôi ghét người Việt Nam hơn là ghét Việt Nam.
Tôi căm ghét thứ văn hóa “móc được cái gì thì móc” của người Việt.
Tôi càng căm ghét thứ người Việt Nam làm những điều như thế.
Tôi không muốn nhìn mặt người Việt Nam và sẽ không đến Việt Nam đến lần thứ hai. Trái tim tôi đã quyết định như thế.
Thời còn ba lô trên vai lấy điểm khởi đầu là Bangkok tôi đã đi tới nhiều nước châu Á xung quanh như Malaysia, Singapore, Laos, Myanma, Campodia… nhưng chưa lần nào nghĩ mình muốn đi tới Việt Nam.
Tiếp xúc với người Việt Nam thì cũng chỉ có hai lần.
Khi có người cần tư vấn về du lịch Việt Nam, tôi cũng thường nói toàn những điều tiêu cực như “thôi bỏ đi!” hay đưa ra lời chú ý đầy căm hận “hãy cẩn thận với người Việt Nam”.
Tôi tảng lờ trước câu chuyện của ai đó khi họ nói “Việt Nam tuyệt vời lắm”.
Hoặc là chỉ hờ hững đáp “ừ ừ, tốt nhỉ!”
Từ thời điểm tôi đi du lịch Việt Nam đến giờ đã 10 năm.
Tôi đã duy trì mãi hành động “không thèm mua” đồ Việt Nam vì thế khi mua Maruboro (có lẽ là thuốc lá Malboro?) ở tỉnh Vân Nam của Trung Quốc tôi đã trả lại vì nó được sản xuất tại Việt Nam.
Đôi khi trong cửa hàng 100 Yên tôi có nhặt lên vài sản phẩm nhưng do nó là đồ Việt Nam nên tôi đã tuyệt đối không mua.
Đối với Việt Nam đáng ghét thì một Yên cũng tiếc.
Có thể các bạn sẽ nói tôi: Ấy ấy!! chơi đến mức đó hay sao hả? Nhưng các bạn hãy xem dưới đây xem tôi “ghét Việt Nam” đến cỡ nào.
Cứ nghĩ đến những việc xấu xa mà người Việt Nam làm với tôi thì thực sự tôi lại cảm thấy bực mình.
Thế đến Việt Nam lần đầu tiên đã gặp chuyện gì vậy?
Tôi sẽ kể đây nhưng xin các bạn đừng có khóc nhé.
Nghe cũng khóc và kể cũng khóc…
(Anh chàng Nhật gặp điều gì kinh khủng vậy nhỉ? chờ đón bài tiếp theo nhé...)