Vừa dịch xong 100 trang tài liệu, h mới có thời gian vào diễn đàn. Thấy topic nóng quá nhỉ.
Nhiều comments và ý kiến quá không phải biết bắt đầu từ đâu.
Xin kể cho anh em 2 câu chuyện thế này :
1. Câu chuyện 1 : Bây giờ - Tương lai
Bây giờ
Các bạn không thấy cần cái diễn đàn này, nên các bạn không vào. Không có gì sai cả, mà rất hợp lý là đàng khác.
=> Diễn đàn ko ai cần => Dẹp cái diễn đàn này đi => ok luôn, chả ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới cả. BQT càng khỏe. Các bạn cũng đỡ phải suốt ngày nghe kêu gọi gì cả. Đúng là tốt cho cả 3 ^_^
Tương lai
Vài chục năm sau, hay vài năm sau, biết đâu chừng vài ngày sau, bạn cần 1 cái gì đó, lục tung cả fabook ra mà không thấy, không nhớ nó nằm ở chỗ nào !! Search trên web thì thấy có link 1 trang web => click vào => chỉ thấy 1 dòng thông báo lạnh lẽo : Xin lỗi vì trang vì không thấy server hay trang web đã đóng cửa. ...
--------
2. Câu chuyện 2 : Lão quản gia
Ở 1 miền quê nọ, có 1 gia đình rất đông anh em, khi còn bé chúng nó rất hay chơi đùa vui vẻ với nhau trong 1 ngôi nhà ấm cúng hạnh phúc. Nhưng thời gian trôi qua, chúng nó ngày càng lớn lên và trưởng thành, rồi vì công việc, vì mưu sinh chúng nó mỗi đứa 1 phương bỏ lên thành phố hào hoa tráng lệ. Đi theo tiếng gọi của tiện nghi và sang trọng.
Căn nhà 1 thời ấm cúng ấy ngày càng lạnh lẽo, hoang phế, rồi thiên tai, rồi hỏa hoạn ...
Bẵng đi 1 thời gian, người ta thấy trong căn nhà mà không còn là nhà ấy, thỉnh thoảng lại le lói ánh lên ánh đèn. Có người 1 ông lão ngày ngày quét dọn ở đó. Trông lão rất gầy gò ốm yếu, hàng ngày hết quét dọn chỗ này lại quét dọn chỗ khác trong căn nhà hoang đó. Hỏi ra thì mới biết là, ngày xưa ông từng làm thuê cho gia đình ấy, người chủ đối đãi rất tử tế, và coi ông như là thành viên trong gia đình. Ông lão vì sợ mai đây những ông chủ của căn nhà này khi muốn về thì lại không có chỗ tá túc, nên đã tình nguyện đến đây, tình nguyện làm người quản gia gầy gò, ốm yếu. Rồi lại sợ căn nhà lạnh lẽo quá, người quản gia mới hàng ngày lo cho bữa cơm của mình chưa xong lại lết cái tấm thân gầy còm đi hết nhà này đến nhà khác đi xin xỏ, năn nỉ người ta đến nhà chơi, cho xin từng que củi từng hạt gạo, chắt chiu từng que củi cất vào kho vì sợ người chủ khi bị lạnh không có cái để sưởi, chắt chiu từng hạt gạo cất vào kho vì sợ người chủ lúc đói không có cái để ăn, sợ căn nhà thiếu hơi người ...
Có người chê ông lão, có người chửi ông lão : "Sao không tự lên núi mà kiếm củi ?", "Sao không tự trồng lúa mà ăn", "sao không bày tiệc ra để cho người ta đến" ... Nhưng có ai hiểu rằng ông lão cũng lên núi, cũng làm ruộng ... nhưng sức ông chỉ có thế, đến bao giờ mới có đủ cho cả ngàn người ăn. Nhưng ông không than vãn, không kêu ca vì ông làm vì cái tâm.
Có những người thương ông mà giúp cho ông cái này cái kia, có người làm phụ ông , ... quý lắm những tấm lòng ấy. Nhưng để cho hàng ngàn người chủ sẽ trở về trong tương lai thì như thế cũng chỉ như 1 hạt cát trên sa mặc, 1 hạt muối bỏ bể mà thôi ...
Người ta vẫn cứ chê ông, người ta vẫn cứ chửi ông, ... "Sao không ..." "Sao không ..."
Ông lão vẫn cần mẫn, cần mẫn 1 mình ...
Đâu đó vang lên tiếng nói cười đùa của 1 gia đình ấm cúng đông con ....
---------------