Viết bởi tranhuong » Tư T1 14, 2004 3:02 pm
Trẻ thơ vùng lũ nhọc nhằn đón Tết[frown]
Bé My phải nghỉ học để xúc cát kiếm tiền.
Chỉ trong vòng một tháng, hai cơn lũ đã đi qua vùng đất ven biển Tuy Phước (Bình Định) làm gần 700 ngôi nhà bị xóa sổ. Những ngôi nhà đang được dựng lên với sự hỗ trợ của chính quyền. Nhưng xuân đến mà nỗi lòng của trẻ thơ vùng lũ vẫn trĩu nặng khi phải cuốn theo cuộc mưu sinh vất vả.
Căn nhà của Hồ Thị Giàu giờ đây vẫn còn ngổn ngang gạch đá. Cơn lũ đã làm căn nhà của em bị sụp đổ từ tháng trước. Ba chị em Giàu đang cùng các chú trong xóm dựng lại căn nhà từ 3 triệu đồng mà Nhà nước hỗ trợ.
Giàu đang học lớp 7 trường Phước Sơn. Mẹ đau ốm thường xuyên, cha làm nông không đủ sức lo cho bầy con ăn học. Bình thường thu nhập từ vài sào lúa, con gà con lợn cũng chỉ đắp đổi qua ngày, rồi lũ đến đã lấy đi tất cả, bây giờ những đứa trẻ vừa học vừa làm để góp sức đưa cả gia đình thoát khỏi cảnh túng bấn. Mỗi sáng Giàu thức dậy từ 3h sáng để cùng em ra đầm kéo lưới, kiếm ít tôm cá cho người mẹ bệnh tật, rồi tranh thủ đi chợ kiếm gạo ăn cho cả gia đình.
Buổi sáng đến trường, buổi chiều đi làm công cho lối xóm, công việc quần quật đã làm cô bé mới 13 tuổi như quên mất ngày tết đang đến gần. Một bộ áo quần tinh tươm - mong ước quá đơn giản với nhiều đứa trẻ khác thì đối với em cũng có nghĩa là mấy ngày cả nhà phải nhịn ăn. Năm ngoái trước giao thừa, người mẹ thương con đã bán đi con ngỗng để mua cho chị em Giàu mỗi đứa một cái nón mới, đã trở thành kỷ niệm quá đẹp về mùa xuân mà Giàu vẫn còn nhớ mãi.
Còn với cô bé My - lớp 6 trường Tiểu học xã Phước Sơn, dù ngày thi học kỳ sắp tới, nhưng My phải nghỉ học để xúc cát trên dòng sông đã cạn nước. My tranh thủ thồ bằng xe đạp những bao cát nặng gấp đôi trọng lượng của mình cho gia đình làm lại căn nhà bị sập do lũ. Em không mong tới Tết vì căn nhà của mình vẫn chưa được hoàn chỉnh. Bờ vai của My nghiêng nghiêng nặng trĩu từng bước trên đường làng vào giờ tan lớp ríu rít tiếng cười của bạn bè.
Trong căn nhà vừa mới dựng tạm, những bao tải được cắt ra để làm thành vách, có ba chị em, đứa lớn nhất chừng 10 tuổi, nhỏ nhất vẫn chỉ hơn một tuổi. Bà nội của những đứa trẻ đã về căn nhà này để trông giữ cháu. Hồng Vân, tên bé gái 10 tuổi, cho biết cha mẹ đi làm ăn tận Kon Tum đã hơn một tháng nay. Chiều chiều sau giờ tan học, cả ba chị em ra đứng trước hiên nhà trông ngóng, chúng không biết diễn đạt ước vọng của mình, chỉ mong chờ cha mẹ mau mau trở về.
Nhưng đối với Võ Hoàng An, học sinh lớp 7 trường Phước Hòa, ngày đoàn tụ sẽ không bao giờ trở lại. Người cha qua đời đã 5 năm nay. Tết đến, năm nào cũng vậy, An mong muốn mình sẽ có bộ quần áo mới. Vậy mà đã năm năm nay chưa khi nào em được toại nguyện.
Bây giờ là lúc học sinh được nghỉ học để chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ, cũng là lúc nhiều em tranh thủ giúp gia đình khắc phục hậu quả cơn lũ. Hai anh em Hồ Thanh Nguyên vẫn vắt vẻo trên lưng bò tranh thủ những đồng tiền công ít ỏi cho ngày xuân sắp tới. Nếu có đủ tiền, em sẽ nói mẹ sắm cho mình một cặp kính cận. Em mơ ước đầu năm sẽ nhìn được cảnh vật rõ ràng, không phải khổ sở dịch từng chữ trên tấm bảng đen. Những ước mơ nho nhỏ của những đứa trẻ nghèo xem ra vẫn còn quá xa xôi, khi Tết đã đến gần.[cry]
(Theo Tuổi Trẻ)
Trẻ thơ vùng lũ nhọc nhằn đón Tết[frown]
Bé My phải nghỉ học để xúc cát kiếm tiền.
Chỉ trong vòng một tháng, hai cơn lũ đã đi qua vùng đất ven biển Tuy Phước (Bình Định) làm gần 700 ngôi nhà bị xóa sổ. Những ngôi nhà đang được dựng lên với sự hỗ trợ của chính quyền. Nhưng xuân đến mà nỗi lòng của trẻ thơ vùng lũ vẫn trĩu nặng khi phải cuốn theo cuộc mưu sinh vất vả.
Căn nhà của Hồ Thị Giàu giờ đây vẫn còn ngổn ngang gạch đá. Cơn lũ đã làm căn nhà của em bị sụp đổ từ tháng trước. Ba chị em Giàu đang cùng các chú trong xóm dựng lại căn nhà từ 3 triệu đồng mà Nhà nước hỗ trợ.
Giàu đang học lớp 7 trường Phước Sơn. Mẹ đau ốm thường xuyên, cha làm nông không đủ sức lo cho bầy con ăn học. Bình thường thu nhập từ vài sào lúa, con gà con lợn cũng chỉ đắp đổi qua ngày, rồi lũ đến đã lấy đi tất cả, bây giờ những đứa trẻ vừa học vừa làm để góp sức đưa cả gia đình thoát khỏi cảnh túng bấn. Mỗi sáng Giàu thức dậy từ 3h sáng để cùng em ra đầm kéo lưới, kiếm ít tôm cá cho người mẹ bệnh tật, rồi tranh thủ đi chợ kiếm gạo ăn cho cả gia đình.
Buổi sáng đến trường, buổi chiều đi làm công cho lối xóm, công việc quần quật đã làm cô bé mới 13 tuổi như quên mất ngày tết đang đến gần. Một bộ áo quần tinh tươm - mong ước quá đơn giản với nhiều đứa trẻ khác thì đối với em cũng có nghĩa là mấy ngày cả nhà phải nhịn ăn. Năm ngoái trước giao thừa, người mẹ thương con đã bán đi con ngỗng để mua cho chị em Giàu mỗi đứa một cái nón mới, đã trở thành kỷ niệm quá đẹp về mùa xuân mà Giàu vẫn còn nhớ mãi.
Còn với cô bé My - lớp 6 trường Tiểu học xã Phước Sơn, dù ngày thi học kỳ sắp tới, nhưng My phải nghỉ học để xúc cát trên dòng sông đã cạn nước. My tranh thủ thồ bằng xe đạp những bao cát nặng gấp đôi trọng lượng của mình cho gia đình làm lại căn nhà bị sập do lũ. Em không mong tới Tết vì căn nhà của mình vẫn chưa được hoàn chỉnh. Bờ vai của My nghiêng nghiêng nặng trĩu từng bước trên đường làng vào giờ tan lớp ríu rít tiếng cười của bạn bè.
Trong căn nhà vừa mới dựng tạm, những bao tải được cắt ra để làm thành vách, có ba chị em, đứa lớn nhất chừng 10 tuổi, nhỏ nhất vẫn chỉ hơn một tuổi. Bà nội của những đứa trẻ đã về căn nhà này để trông giữ cháu. Hồng Vân, tên bé gái 10 tuổi, cho biết cha mẹ đi làm ăn tận Kon Tum đã hơn một tháng nay. Chiều chiều sau giờ tan học, cả ba chị em ra đứng trước hiên nhà trông ngóng, chúng không biết diễn đạt ước vọng của mình, chỉ mong chờ cha mẹ mau mau trở về.
Nhưng đối với Võ Hoàng An, học sinh lớp 7 trường Phước Hòa, ngày đoàn tụ sẽ không bao giờ trở lại. Người cha qua đời đã 5 năm nay. Tết đến, năm nào cũng vậy, An mong muốn mình sẽ có bộ quần áo mới. Vậy mà đã năm năm nay chưa khi nào em được toại nguyện.
Bây giờ là lúc học sinh được nghỉ học để chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ, cũng là lúc nhiều em tranh thủ giúp gia đình khắc phục hậu quả cơn lũ. Hai anh em Hồ Thanh Nguyên vẫn vắt vẻo trên lưng bò tranh thủ những đồng tiền công ít ỏi cho ngày xuân sắp tới. Nếu có đủ tiền, em sẽ nói mẹ sắm cho mình một cặp kính cận. Em mơ ước đầu năm sẽ nhìn được cảnh vật rõ ràng, không phải khổ sở dịch từng chữ trên tấm bảng đen. Những ước mơ nho nhỏ của những đứa trẻ nghèo xem ra vẫn còn quá xa xôi, khi Tết đã đến gần.[cry]
(Theo Tuổi Trẻ)