Viết bởi Kid » Năm T9 23, 2004 6:33 pm
Đó là mùa hè cách đây 33 năm. Chúng tôi đón xe buýt vào mỗi ngày. Suốt những buổi sáng sớm ngồi trên chuyến xe xuất phát từ vùng ngoại ô này, chúng tôi đều ngủ gà ngủ gật, cổ áo như sát tận đến mang tai. Một sự ủ rũ của nhóm người lầm lỳ, thuộc nhiều thành phần trong xã hội.
Có một người đàn ông nhỏ thó, da dẻ hơi xám xịt là hành khách của chuyến xe. Anh ta đón xe buýt mỗi sáng ở trung tâm dành cho những người thuộc tầng lớp trên. Với cái dáng hơi khom và nỗi buồn luôn phảng phất trên gương mặt, khi bước lên xe buýt, dáng vẻ anh ta có hơi bị khó khăn. Anh ta chọn một chỗ ngồi đằng sau người tài xế. Không ai quan tâm lắm đến anh ta.
Buổi sáng tháng 7 nọ, anh ấy nói chào buổi sáng với tài xế và mỉm nụ cười rạng rỡ với mọi người trên xe trước khi ngồi xuống. Người tài xế gật đầu có vẻ e dè. Sự nghỉ ngơi của chúng tôi tiếp tục rơi vào yên lặng.
Ngày kế tiếp, người đàn ông lớn tuổi ấy bước lên xe với dáng vẻ thật mạnh mẽ, mỉm cười và nói lớn: “Một buổi sáng rất tốt đẹp với tất cả các bạn!”. Một số người trong chúng tôi nhìn lên, ngạc nhiên và xì xào trả lời “chào buổi sáng”.
Những tuần kế tiếp, chúng tôi “cảnh giác” nhiều hơn. Người bạn của chúng tôi bây giờ đã diện một bộ quần áo tuy cũ nhưng còn đẹp và một cái cà-vạt lớn. Mái tóc mỏng được chải cẩn thận. Anh ta nói chào buổi sáng vào mỗi ngày với tất cả chúng tôi và chúng tôi đã dần dần gật đầu và nói chuyện với nhau.
Rồi một sáng kia, anh ta cầm một đóa hoa dại trên tay. Những bông hoa như muốn rũ ra trước sức nóng của chiếc xe buýt. Người tài xế quay lại và mỉm cười cười hỏi: “Anh có bạn gái rồi sao, Charlie?”. Chúng tôi chưa từng biết tên anh ta là Charlies hay không, nhưng anh ta gật đầu một cách ngại ngùng và trả lời là có.
Những hành khách khác huýt sáo và vỗ tay hoan hô. Charlie cúi chào và giơ bó hoa lên phất với mọi người trước khi anh ta ngồi xuống.
Kể từ sau buổi sáng đó, Charlie luôn luôn mua hoa. Một số người khách quen thuộc bắt đầu đem những bó hoa đến cho anh ta, hích nhẹ Charlie và bảo “Đây!”. Mọi người mỉm cười. Những người đàn ông bắt đầu đùa về chuyện này, nói chuyện với nhau và chia sẻ những tờ báo cho nhau.
Mùa hè trôi qua, mùa đông đang đến gần. Một sáng nọ, Charlie không đợi ở chỗ dừng thường xuyên của anh ấy. Khi anh ấy không ở đó ngày kế tiếp và ngày kế tiếp, chúng tôi bắt đầu tự hỏi anh ta có bị bệnh không hoặc hy vọng là anh ta đang đi nghỉ mát đâu đấy.
Mội lần, chúng tôi đến gần trung tâm dành cho những người thuộc tầng lớp trên, một hành khách yêu cầu tài xế chờ cho người nào đấy lên xe. Tất cả chúng tôi phải hít thật sâu để giữ bình tĩnh khi cô ấy bước lên xe.
Vâng, vị khách ấy nói, cô ấy biết chúng tôi đang nói chuỵên về ai. Một quý ông lớn tuổi tốt bụng, nhưng anh ta đã không đến trung tâm vào tuần đó. Người bạn rất thân của anh ta đã qua đời. Họ đã chờ anh ta quay lại vào thứ hai. Chúng tôi đã thật ngạc nhiên trong suốt đoạn đường đi làm.
Thứ hai kế tiếp, Charlie chờ ở chỗ dừng, dáng đi cúi xuống một chút, da dẻ xám một chút, và không thắt cà-vạt. Anh ta như một lần nữa thu người lại. Trong xe buýt, sự im lặng hiện lên như trong một nhà thờ.
Không ai nói chuỵên về điều đó, tất cả chúng tôi. Người đàn ông đã tạo một ấn tượng trong mùa hè ấy, giờ đây đang ngồi đấy, với những đôi mắt ngập tràn nước mắt của chúng tôi. Và một bó hoa dại trên tay chúng tôi.
Nguồn tin: Theo Inspirational
Đó là mùa hè cách đây 33 năm. Chúng tôi đón xe buýt vào mỗi ngày. Suốt những buổi sáng sớm ngồi trên chuyến xe xuất phát từ vùng ngoại ô này, chúng tôi đều ngủ gà ngủ gật, cổ áo như sát tận đến mang tai. Một sự ủ rũ của nhóm người lầm lỳ, thuộc nhiều thành phần trong xã hội.
Có một người đàn ông nhỏ thó, da dẻ hơi xám xịt là hành khách của chuyến xe. Anh ta đón xe buýt mỗi sáng ở trung tâm dành cho những người thuộc tầng lớp trên. Với cái dáng hơi khom và nỗi buồn luôn phảng phất trên gương mặt, khi bước lên xe buýt, dáng vẻ anh ta có hơi bị khó khăn. Anh ta chọn một chỗ ngồi đằng sau người tài xế. Không ai quan tâm lắm đến anh ta.
Buổi sáng tháng 7 nọ, anh ấy nói chào buổi sáng với tài xế và mỉm nụ cười rạng rỡ với mọi người trên xe trước khi ngồi xuống. Người tài xế gật đầu có vẻ e dè. Sự nghỉ ngơi của chúng tôi tiếp tục rơi vào yên lặng.
Ngày kế tiếp, người đàn ông lớn tuổi ấy bước lên xe với dáng vẻ thật mạnh mẽ, mỉm cười và nói lớn: “Một buổi sáng rất tốt đẹp với tất cả các bạn!”. Một số người trong chúng tôi nhìn lên, ngạc nhiên và xì xào trả lời “chào buổi sáng”.
Những tuần kế tiếp, chúng tôi “cảnh giác” nhiều hơn. Người bạn của chúng tôi bây giờ đã diện một bộ quần áo tuy cũ nhưng còn đẹp và một cái cà-vạt lớn. Mái tóc mỏng được chải cẩn thận. Anh ta nói chào buổi sáng vào mỗi ngày với tất cả chúng tôi và chúng tôi đã dần dần gật đầu và nói chuyện với nhau.
Rồi một sáng kia, anh ta cầm một đóa hoa dại trên tay. Những bông hoa như muốn rũ ra trước sức nóng của chiếc xe buýt. Người tài xế quay lại và mỉm cười cười hỏi: “Anh có bạn gái rồi sao, Charlie?”. Chúng tôi chưa từng biết tên anh ta là Charlies hay không, nhưng anh ta gật đầu một cách ngại ngùng và trả lời là có.
Những hành khách khác huýt sáo và vỗ tay hoan hô. Charlie cúi chào và giơ bó hoa lên phất với mọi người trước khi anh ta ngồi xuống.
Kể từ sau buổi sáng đó, Charlie luôn luôn mua hoa. Một số người khách quen thuộc bắt đầu đem những bó hoa đến cho anh ta, hích nhẹ Charlie và bảo “Đây!”. Mọi người mỉm cười. Những người đàn ông bắt đầu đùa về chuyện này, nói chuyện với nhau và chia sẻ những tờ báo cho nhau.
Mùa hè trôi qua, mùa đông đang đến gần. Một sáng nọ, Charlie không đợi ở chỗ dừng thường xuyên của anh ấy. Khi anh ấy không ở đó ngày kế tiếp và ngày kế tiếp, chúng tôi bắt đầu tự hỏi anh ta có bị bệnh không hoặc hy vọng là anh ta đang đi nghỉ mát đâu đấy.
Mội lần, chúng tôi đến gần trung tâm dành cho những người thuộc tầng lớp trên, một hành khách yêu cầu tài xế chờ cho người nào đấy lên xe. Tất cả chúng tôi phải hít thật sâu để giữ bình tĩnh khi cô ấy bước lên xe.
Vâng, vị khách ấy nói, cô ấy biết chúng tôi đang nói chuỵên về ai. Một quý ông lớn tuổi tốt bụng, nhưng anh ta đã không đến trung tâm vào tuần đó. Người bạn rất thân của anh ta đã qua đời. Họ đã chờ anh ta quay lại vào thứ hai. Chúng tôi đã thật ngạc nhiên trong suốt đoạn đường đi làm.
Thứ hai kế tiếp, Charlie chờ ở chỗ dừng, dáng đi cúi xuống một chút, da dẻ xám một chút, và không thắt cà-vạt. Anh ta như một lần nữa thu người lại. Trong xe buýt, sự im lặng hiện lên như trong một nhà thờ.
Không ai nói chuỵên về điều đó, tất cả chúng tôi. Người đàn ông đã tạo một ấn tượng trong mùa hè ấy, giờ đây đang ngồi đấy, với những đôi mắt ngập tràn nước mắt của chúng tôi. Và một bó hoa dại trên tay chúng tôi.
Nguồn tin: Theo Inspirational