Tâm trạng khi điên!

Gửi bài trả lời

Mã xác nhận
Nhập vào đoạn mã xác nhận mà bạn thực sự nhìn thấy trong hình. Tất cả chữ cái đều được phân biệt với chữ số và không có số O.

Nếu bạn muốn đính kèm một hay nhiều tập tin trong bài viết, hãy sử dụng công cụ bên dưới.

Kích thước tệp tối đa cho mỗi tệp đính kèm: 1 MiB.

Xem toàn bộ Xem lại chủ đề: Tâm trạng khi điên!

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi 4 eve r » Chủ nhật T9 26, 2004 1:01 pm


Bản gốc của câu chuyện Đường Tăng ở đây. Có thể là 4 eve r không chép nguyên văn, nhưng chỉ cần là ý tưởng, cách dẫn dắt câu chuyện thôi cũng đủ để gọi là "tác phẩm của người khác rồi".
click here để xem bản gốc

Đã là loạn rồi mà !!!!! Ôi !!!


Bạn ui! mình đọc rùi nhưng chẳng thấy gì là giống cả.Hic!đã nói thì có chứng cứ.Chuyện của mình và Trương Quốc Dũng về nội dung giống nhau ở chỗ nào hả?
Mình viết về Đông du .Còn Trương Quốc Dũng viết về cái gì hả?

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi wasabi » Chủ nhật T9 26, 2004 4:58 am

Câu chuyện này liên quan đến một người bạn của mình.
Anh bạn tên X mình quen được khi bước chân vào Dh.Anh năm nay 28 tuổi,sống ở Nhật đã được 6 năm rồi,là một du học sinh sang theo dạng học bổng Monbushou,học từ Mater đến hết năm nay là bảo vệ Doctor.
Từ một tháng trước anh không đến trường ,mọi hoạt động của anh dường như chỉ dừng lại trong phạm vi căn nhà anh ở.Bạn bè người Việt trong trường cũng ít nên chơi thân với nhau ...biết anh vậy mọi người đến gõ cửa nhà anh .Ban đầu anh tiếp qua loa và gạt phắt đi những câu chuyện liên quan đến anh hiện tại .Nhưng gần hai tuần nay anh không chịu mở cửa cho ai vào nữa .
 Công việc trong trường anh dừng lại ,giáo sư và bạn bè trong trường đến nhà anh cũng không chịu mở cửa.Dạo mấy ngày nay nghe nói có một anh bạn rất thân của anh đến chơi,được anh cho vào .Nghe anh ta kể lại là X có biểu hiện nói nhảm...
 Nguyên nhân anh bị như vậy mọi người đoán là do không thuận lợi trong nghiên cứu ở trường và mối quan hệ không tốt với giáo sư tích tụ bấy lâu.Chỉ suy đoán vậy chứ chưa ai biết chính xác hay nghe anh hé răng lời nào .
Không biết có bạn nào có bạn bè rơi vào tình trạng này chưa nhỉ ?Làm sao để anh ta mở cửa tiếp mình? Mong nhận được những hồi âm chân thành từ các bạn !

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi LoveU2 » Bảy T9 25, 2004 5:32 pm

Bản gốc của câu chuyện Đường Tăng ở đây. Có thể là 4 eve r không chép nguyên văn, nhưng chỉ cần là ý tưởng, cách dẫn dắt câu chuyện thôi cũng đủ để gọi là "tác phẩm của người khác rồi".
click here để xem bản gốc

Đã là loạn rồi mà !!!!! Ôi !!!

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi 4 eve r » Bảy T9 25, 2004 3:49 pm

4 eve r chép lại truyện của người khác thì cũng nên để chữ "sưu tầm" ở dưới chứ !!

Loạn hết rồi.

 Hehe!May mà Forever còn giữ cả bản nháp đây .Truyện của forever viết hoàn toàn dựa vào tâm trạng của mình.

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi LoveU2 » Bảy T9 25, 2004 3:17 pm

4 eve r chép lại truyện của người khác thì cũng nên để chữ "sưu tầm" ở dưới chứ !!

Loạn hết rồi.

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi 4 eve r » Bảy T9 25, 2004 2:23 pm


   Đêm đã khuya lắm rồi,ngoài kia bóng tối đang nuốt chửng mọi thứ.Đường Tăng vẫn thao thức không tài nào ngủ được.Nhìn quanh bọn đồ đệ đã ngủ cả rồi.Tội nghiệp!tuy chìm vào giấc ngủ nhưng gương mặt chúng vẫn hiện lên nỗi lo âu,vất vả đường xa.
 Lạ thât!Sao không ngủ được nhỉ?Đường Tăng tự hỏi.Ngày mai thôi thầy trò sẽ sang sông và vào Đất Phật.Nhanh thật mới đó mà đã gần10 năm,trải qua biết bao gian khổ,thử thách 9lần9,81 kiếp nạn cũng qua.Và cái ngày mai bao năm nay Đường Tăng chờ đợi cũng đã tới.
Chỉ ngày mai thôi sẽ vào được cõi Tiên giới,được làm Phật giấc mơ của cả kiếp tu hành.Khi đó ta sẽ ra sao nhỉ?Đường tăng nằm suy nghĩ miên man lòng ngập tràn nỗi vui sướng,niềm hi vọng vào 1 tuơng lai rạng rỡ.
 Tự nhiên những suy nghĩ vẩn vơ lại đến.Những bộ mặt quái ác,những kiếp nạn ngày trước lại hiện về Bạch cốt tinh,Chúa lân vàng,Hồng hàì nhi,Ngưu ma vương.....
 Đường tăng bổng thảng thốt nhận ra một điều mà trước nay chưa hề nghĩ tới.Bọn chúng là ai? Chẳng phải đều từ trên Thượng giới bỏ trốn xuống gây tội sao? Có thể kiếp trước chúng cũng tu hanh khổ hạnh như mình mà đắc đạo nên lắm chứ? Thế chúng là ai,chẳng phải là Tiên,là Phật hay sao? Thế tại sao?...?..
Lòng dạ Đường tăng rối bời.Không biết mai đây đời mình ra sao nhỉ???
Trước đây,mình chỉ biết làm theo niềm tin vào lời Đức Phật mà chưa hề nghĩ tới chuyện này.Có bao giờ mình lại trở nên như chúng không nhỉ? Mình đã phải đánh mất những năm tháng tuổi trẻ,bỏ lỡ bao nhân duyên,hạnh phúc để trở thành thứ dở dở ương ương chẳng phải người mà cũng chẳng phải thánh như thế sao?...
A di đà Phật!Thiện tai!Thiện tai! Đường tăng thở dài chua chát...
Ngoàikia, trời sắp sáng và ngày mai...







Ngày mai tôi vào Nhật.

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi kelamat » Sáu T9 24, 2004 4:49 am



 
Tâm trạng khi điên
Nguyễn Nguyên Phước
Ngày hôm qua, tôi vừa tròn hai mươi tám tuổi.  

Truyện hay. Đọc xong thấy cuộc đời như trò chơi xếp hình, lắp ghép từng mảng, chỗ tối, chỗ sáng. Xót xa và cay độc. Chắc khi điên chẳng có lấy một nụ cười trong cái đoạn hồi ức chông chênh ấy. Những mảnh đời, lắp ghép khập khiễng. Muốn gặp tác giả, xem có khiếm khuyết dị dạng ko mà viết văn chua cay đến thế[bones]

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi 4 eve r » Năm T9 23, 2004 8:57 pm


 
  Ô nhưng mà CÔ ẤY có biết TÔI LÀ AI đâu nhỉ. TÔI trở lại với thực tại, thực tại trong một đêm...
       .


  Cuộc đời là một quá trình ngộ nhận lâu dài. Từ bé khi còn chưa biết gì, cha mẹ đã ngộ nhận giúp ta: “con cái chúng ta giỏi thật”. Lớn lên chút ít, cái tôi bắt đầu bộc lộ, ta ngộ nhận chính bản thân ta.

Có ai đã từng soi gương và ngắm nghía cái thằng tôi trong gương chưa? vớ vẩn thật! ngày nào tớ chẳng soi gương!
Nhưng bạn hỡi! Bạn có thể lắng nghe và biết những gì mà cái thằng tôi trong gương muốn nói hay chưa? đã lần nào bạn trò chuyện với nó chưa? Nếu chưa, tôi sẽ giúp bạn thử một lần nhé.

Hãy mở thật to đôi mắt - vốn dĩ chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ một điều gì đã đang và sẽ tồn tại trên cõi đời mộng ảo này, vâng hãy mở to mắt và nhìn thẳng vào nó, bạn nhé. Và bước tiếp theo, là hãy hỏi nó xem: “nó là ai, muốn gì”. Lặp lại điều này độ mươi lần, bạn sẽ chẳng thể nào biết được người trong gương là ai. Và điều tất yếu sẽ xảy ra – câu hỏi muôn thuở tự nhiên sẽ xuất hiện: “ai là tôi ?”.

Tôi đã từng ngộ nhận rằng, mình đã “nhìn” thấy được một người nào đó là chính mình, và đã nhiều lần sung sướng mà thốt lên rằng: cuối cùng mình cũng trả lời được câu hỏi: “ai là tôi”! Sai lầm – vâng, đó chính là sự ngộ nhận lớn nhất của một con người!

Với bạn, liệu bạn có bao giờ ngộ nhận như tôi không???

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi yumi » Năm T9 23, 2004 8:46 pm

    Trước đây đọc kowabanashi của Nhật chẳng hiểu mô tê gì hết. Tự dưng thấy người ta sao lại có thể cho là đó là kowai được . Dần dần khi chính mình rơi vào tâm trạng ấy mới thấy nó kowai biết chừng nào.Kowai hơn cả bất cứ thảm kịch nào trên thế giới. Bởi vì hình như đã có một bóng ma giấu mặt nào hiện diện trong mỗi con người mà không ai có thể thấy được trừ chính mỗi người đó. Và họ không còn cách nào khác là đơn độc chiến đấu, vì nào có ai tin vào những điều "vớ vẩn" đó đâu. Cái đơn độc giết dần niềm tin của con người vào cuộc đời. Thật là kinh khủng.

Re:Tâm trạng khi điên!

Viết bởi yumi » Năm T9 23, 2004 8:10 pm

  Đây cũng là một tâm trạng điên không thể tả:
         THƯ GỞI "TÔI"
Nhiều khi tôi nghĩ rằng tôi biết mình là ai và tôi đang làm gì. Tôi hãnh diện được sinh ra trong cuộc đời và nghĩ đến câu mà đời này người ta thường hay nói: sống hết mình. Ừ thì có bao nhiêu đem hết bấy nhiêu ra mà sống, mà thể hiện. Dễ mà. Có khó gì đâu việc bóc trái chuối có vỏ, bóc vài cái là sạch trơn , ai cũng thấu, cũng hiểu. Chỉ có thế thôi mà. Đời này dễ sống lắm.
     Nhưng đó là những lúc mà tôi đâu hề hay rằng có những đêm, ừ mà lúc đó là ban đêm hay ban ngày vậy nhỉ. Chỉ nhớ lúc đó tôi chỉ có một mình. Căn phòng tôi ở lúc đó lạnh tanh như địa ngục, cảm giác có ai đó lén nấp đâu đây, hình như hắn đang cười nhạo tôi. Tôi không nhìn mình trong gương. Không phải bởi vì bóng tối u ám trùm kín hết tấm gương và không gian quanh đó, mà là vì tôi không muốn nhìn thấy bên kia gương phản chiếu một người nào lạ hoắc lạ huơ tự dưng mang trái tim  và linh hồn tôi đứng đó, nhìn  tôi-cô ấy và đôi mắt trân trân vô hồn soi mói... Cần gì cô ấy soi mói, ngay tự cái con người bên trong của tôi cũng đang soi mói và hành hạ tôi mà. Cô ấy sẽ nhìn tôi, không nói năng gì nhưng ánh mắt ấy nói cho tôi biết rằng cô ấy đang hỏi : bạn là ai?. Tôi sẽ bối rối lắm đây , vì ngay cả tôi bây giờ cũng nào có biết " TÔI LÀ AI" đâu. Tôi trả lời làm sao với cô ấy-cái thân xác hình hài đang vô tình chịu trách nhiệm phải mang cái hồn của tôi đây. Tôi đành ngồi im bất động để cho chiếc caset mặc nhiên rên rỉ trả lời thay : một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình một mình. Một đêm nhớ nhớ ra mình đã ở đâu đây.Một đêm trong đêm . Một vầng sáng chói loá . Một đêm nhớ... nhớ ra ta vô hình....
     Tôi vô hình . Nhưng ngày nào tôi cũng mang ra đường một đứa "TÔI" vui vẻ cười đùa và đôi lúc còn "tha hồ quậy nữa.Tôi mang những câu đùa hợp tình hợp lí mà tôi học lóm từ những cuộc chơi cùng nụ cười khoái chí ra đùa với thằng bạn không mấy thân thiết. Chả là tôi đang nói dóc. Nó quật lại tôi với một câu đùa ,cũng như tôi thôi , câu đùa rất vô tư không có chút ý nghĩa nhưng vẫn hợp tình hợp cảnh."(...) suốt đời chỉ sống trong tưởng tượng thôi".Với vẻ mặt tức giận buồn cười, tôi cong người rượt theo nó đang đắc ý vì đã chơi được tôi.
     Câu đùa thôi mà. Nhưng mà giá như tôi nhớ ra rằng đêm hôm ấy tôi đã thức trắng đêm như thế nào nhỉ . Giá như tôi nhớ ra rằng đêm ấy tôi lại chợt thức giấc nửa đêm vì nghe từ đâu trong tâm tưởng câu hát tàn nhẫn vô tình của ông Tiến nhỉ. Mà thực ra tôi có ngủ đâu. Tôi chỉ đang choáng ngợp đi trong những dòng điên đảo cứ xoáy xoáy mãi  trong đầu tôi đấy chứ. "Mình là ai. Có phải suốt đời mình chỉ sống trong mộng tưởng không. Ừ nhỉ. Chẳng phải mình đã nghĩ rằng đời dễ dàng như bóc trái chuối đấy ư." Nhưng sao trên đời này lại có chuyện oái ăm và tàn nhẫn đến độ chẳng ai cho tôi biết được tôi là ai. Bạn đừng nghĩ tôi là trẻ mồ côi. Tôi chỉ là người bình thường như bao người khác thôi ( đời bảo tôi thế đấy). Tôi vẫn cười vui với mẹ , vẫn hỏi chuyện ba, vẫn nựng em và không thiếu trong bất cứ trò vui nào của bạn bè. Cô bạn thân sẽ chỉ trả lời một lẽ đương nhiên nếu tôi vô tình bâng quơ hỏi câu định kiếp : tau là ai nhỉ. "Thì mày là con của mẹ mày , là bạn của tau chứ ai" . Rồi sau đó thế nào cũng sẽ kèm theo câu : mày sến vừa vừa thôi. Tôi sẽ phì cười nhưng trong đầu đang nghĩ đến khuôn mặt ngạc nhiên của mẹ tôi khi nghe tôi đùa vớ vẩn như thế. " Con ốm à"."À không, con chỉ đang nhẩm câu thơ con mới vừa sáng tác thôi mẹ ạ." Thì khó gì đâu một câu trả lời. Nhưng khó là làm sao để sau khi trả lời xong mà tôi không ngồi bất thần như cái pho tượng đất. Mẹ sẽ mắng cho mà xem. Tôi đành bỏ ra sau hè nheo mắt nhìn cuối trời những ráng chiều đỏ tím tái. Tựa như rằng nó mang một con tim hoàn thiện nhưng bị bầm dập vì suốt một ngày rong ruổi dưới bầu trời. Tôi nheo mắt. Không phải vì ráng chiều chói loà mà vì tôi nhận ra nơi khoé mắt mình có cái gì đó hơi ươn ướt. Kết quả của một chuyến phiêu lưu trong đầu : mình là ai nhỉ và có phải suốt đời mình chỉ sống trong mộng tưởng không. Bấy giờ tôi mới nhận ra chỉ có nước mắt mới là người bạn thân nhất của mình. Hình như tối hôm đó tôi ngủ ngon giấc trong vòng tay của chú gấu bông.
     Câu hỏi được đặt sang một góc của cái đầu rỗng tuếch sáng hôm sau. Nào là bài vở cho kì thi , nào là cuộc hẹn với bạn cho kì nghỉ sắp tới. TÔI bận mà . À không , CÔ ẤY chứ . CÔ ẤY không cho phép tôi làm cho thân thể và trí óc của CÔ ẤY mệt vì những chuyện đâu đâu. CÔ ẤY cần phải thể hiện mình. CÔ ẤY cần phải sống hết mình. Chắc mẩm là CÔ ẤY đã quên sợ hiện diện của TÔI rồi. Ô nhưng mà CÔ ẤY có biết TÔI LÀ AI đâu nhỉ. TÔI trở lại với thực tại, thực tại trong một đêm...
        ...Một đêm nhớ nhớ . Nhớ ra mình một mình. Một đêm nhớ , nhớ ra mình đã ở đâu đây. Một đêm trong đêm. Một vầng sáng chói loá. Một đêm nhớ ...nhớ... ra... ta... vô... hình.