Bạn quan niệm thế nào về sự cô đơn ?

Gửi bài trả lời

Mã xác nhận
Nhập vào đoạn mã xác nhận mà bạn thực sự nhìn thấy trong hình. Tất cả chữ cái đều được phân biệt với chữ số và không có số O.

Nếu bạn muốn đính kèm một hay nhiều tập tin trong bài viết, hãy sử dụng công cụ bên dưới.

Kích thước tệp tối đa cho mỗi tệp đính kèm: 1 MiB.

Xem toàn bộ Xem lại chủ đề: Bạn quan niệm thế nào về sự cô đơn ?

Re:Bạn quan niệm thế nào về sự cô đơn ?

Viết bởi Nguyen Tuan Anh » Ba T1 25, 2005 1:27 am

Cảm giác cõ đơn không phải muốn là có thể tìm đến,thích thì có thể vứt bỏ.Đối với mình cô đơn là cái gì đó tiêu cực.Mà nó là cái gì thì cũng mặc kệ,suy nghĩ làm gì nhiều cho mệt.Ta cứ vui vẻ mà sống nhỉ.

Re:Bạn quan niệm thế nào về sự cô đơn ?

Viết bởi baongoc » Ba T1 25, 2005 12:58 am

Chào bạn phammanhlan,

"Cảm giác cô đơn là cảm giác khó chịu nhất đó cô nương baongoc ơi "

Oh, bạn đọc kỹ lại, quan niệm về cô đơn được post ở trên là của một người bạn thân của baongoc. It is not mine, OK ?

"Show me the meaning of being lonely!!! "

All right ! Đây là quan niệm của baongoc về sự cô đơn.
Cô đơn là một cảm giác như mọi cảm giác, vui, buồn, hạnh phúc, giận , hờn v.v.v vốn có của con người.  Người ta không nhất thiết cảm thấy cô đơn khi họ chỉ có một mình, khi họ cảm thấy cần một người nào đó ở bên cạnh ( như quan niệm của bạn). Trong cái sung mặc sướng, người ta vẫn có cảm giác cô đơn. Và dĩ nhiên, đó là cái cảm giác khó gặm nhấm như mọi người thường nói đến. nếu như ví rằng cô đơn là sự đau khổ, thì sẽ có không ít người tìm đến đau khổ. Bởi lẽ, " hạnh phúc trong đau khổ" ( chắc bạn đã nghe câu danh ngôn này)và trong đau khổ, người ta tìm thấy một nguồn hạnh phúc. Người bạn của baongoc nói đúng rằng, khi vứt bỏ mọi vướng bận trong đời thường và tìm về cô đơn, bạn sẽ tìm thấy một cái đẹp riêng biệt mà những vất vả đời thường không thể có. còn riêng baongoc I live by myself but I don't feel lonely.

Re:Bạn quan niệm thế nào về sự cô đơn ?

Viết bởi phammanhlan » Bảy T1 22, 2005 2:10 pm

  Cảm giác cô đơn là cảm giác khó chịu nhất đó cô nương baongoc ơi! Nó không phải là cảm giác một mình tự do tự tại kiểu 一人旅,hay kiểu các ẩn sĩ muốn hoà mình vào thiên nhiên để đạt tới trạng thái tĩnh tâm tuyệt đối lắng nghe sự vận động của đất trời.

  Cô đơn đến khi ta thấy thèm một nguời thân bên cạnh( gia đình, cô bạn gái, thằng bạn thân...v..v.), và cảm giác "there's no where to run and have no place to go, surender my heart body and sound..." gặm nhấm tâm hồn ta.Khi bạn suy nghĩ kỹsống cho riêng bản thân là thế nào khi ngày ngày chỉ có mình ta với ta, bạn sẽ thấy cảm giác cô đơn thực sự khó nuốt đấy, trừ khi bạn là một vĩ nhân theo kiểu 全人類にこの俺の人生を全て捧げるよlúc đó có lẽ sẽ khác![cool][cool][cool]
Show me the meaning of being lonely!!![why][why][why]

Re:Bạn quan niệm thế nào về sự cô đơn ?

Viết bởi snowflake » Bảy T1 22, 2005 12:17 pm


...Cuộc sống ấy làm người ta mệt mỏi, người ta chán chường nên đôi khi thèm được sống riêng cho mình, được làm những gì mình thích. Ðôi khi chỉ mong được nằm duỗi dài chân trên ghế, được lặng lẽ đọc hết quyển sách mà mình chỉ bắt đầu được vài trang rồi bỏ dở trong bận bịu đời thường, được ngắm một chú chim sẻ tha từng cọng cỏ khô bện thành tổ, nhận ra được cái se lạnh nơi những chiếc lá vàng chao đi run rẩy trong gió hay êm đềm khói lên rất nhẹ sau mái phố. Những nhỏ nhoi bình thường ấy dường như chỉ cảm được trong sự cô đơn dìu dịu mà thôi.

    Bạn ơi, đó đâu phải là sự cô đơn.Đó chỉ là cái cảm giác thích được một mình, mong muốn thoát ra khỏi cái bộn bề cuộc sống để có thể sống thực là mình, để có thể làm những gì mình thích mà đôi khi những ràng buộc cuộc sống ko cho phép mình làm được thôi bạn ạ...

...Với tôi cô đơn còn là hạnh phúc vì tôi được sống với chính tôi, được sống với cảm giác buồn nhè nhẹ len trong hồn, êm dịu như hoàng hôn dù biết rằng ngày kết thúc bằng hoàng hôn thì mai mặt trời vẫn mọc ...

Cô đơn có lẽ không phải là cái cảm giác tuyệt vời như thế đâu bạn ạ!!! Điều mà bạn đang cảm nhận chỉ là một là chút buồn theo kiểu " tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn" mà thôi.
Trịnh nói đúng: "...chiều nay tôi ra phố về, thấy đời mình là những quán không...", cô đơn hẳn phải là cái cảm giác thèm được có một ai đó thân thiết ở bên cạnh! Bạn có hiểu tại sao đôi khi giữa đám đông mà người ta vẫn cảm thấy trống vắng? Đó là vì thiếu những người thân thiết bên cạnh bạn ạ...
Những ai chưa từng biết yêu (tình yêu hiểu theo nghĩa rộng), thì khó cảm nhận đựợc sự cô đơn. Và những ai chưa từng biết xa những người mình yêu thì không cảm nhận được sự cô đơn đâu bạn....không giống như một mình, cô đơn là cái cảm giác ...khó nuốt đấy...!!![cool][smile]

Re:Bạn quan niệm thế nào về sự cô đơn ?

Viết bởi fuji » Ba T1 18, 2005 5:36 pm

Cảm nhận về sự cô đơn của mình lại hoàn toàn trái ngược với HT cô đơn nó như một căn bệnh quái ác cắn xé tâm hồn và thể xác mình.Nó làm mình khao khát ước mơ về cuộc sống tương lai được sống được chăm lo cho những người thân,thương của mình.Nhưng trái lại cũng có những lúc muốn chỉ có một mình để có thể tĩnh tâm suy nghĩ về mọi người về mọi điều dang diễn ra xung quanh mình và suy nghĩ vế chính bản thân mình!
Con người thật là một thực thể lạ luôn chứa đựng hàng đống mâu thuẫn và bí hiểm nhưng có lẽ chính vì những mâu thuân đó mà con người tồn tại và tìm ra được đường đi cho mình!!!

Re:Bạn quan niệm thế nào về sự cô đơn ?

Viết bởi bamaguro » Hai T1 17, 2005 9:12 pm

Mình cũng thích nhất "cô đơn",ngồi 1 mình trên ghế đá sân trường,tay cầm 1 can cafe,vừa nhâm nhi vừa ngắm thoả thích những cô gái đẹp đi ngang qua.Nhất là những cô gái chân dài,với đôi giày bot おしゃれ.最高な![cool]

Bạn quan niệm thế nào về sự cô đơn ?

Viết bởi baongoc » Hai T1 17, 2005 7:17 pm

Đây là sự cô đơn của một người bạn thân của baongoc.

"Cô đơn,

Cho những người bạn và cho nỗi cô đơn của tôi

Cô đơn là cái cảm giác mà tôi thích gặm nhấm nhất trong các cảm giác trên đời. Thường thường vào những chiều nhạt nắng, khi hoàng hôn đỏ thẫm lên rồi tím mờ đi phía chân trời, tôi hay nhìn lan man trong không trung và tự hỏi, dường như mình đang cô đơn. Cô đơn như những nỗi buồn nhè nhẹ, len lỏi vào sâu thẳm hồn người. Cô đơn cũng như cái êm ái, dịu dàng của ánh nắng mềm mại lúc cuối ngày.

Người ta vẫn hằng sống cuộc sống của mình với nhiều những khuôn mặt khác nhau. Cuộc sống ấy làm người ta mệt mỏi, người ta chán chường nên đôi khi thèm được sống riêng cho mình, được làm những gì mình thích. Ðôi khi chỉ mong được nằm duỗi dài chân trên ghế, được lặng lẽ đọc hết quyển sách mà mình chỉ bắt đầu được vài trang rồi bỏ dở trong bận bịu đời thường, được ngắm một chú chim sẻ tha từng cọng cỏ khô bện thành tổ, nhận ra được cái se lạnh nơi những chiếc lá vàng chao đi run rẩy trong gió hay êm đềm khói lên rất nhẹ sau mái phố. Những nhỏ nhoi bình thường ấy dường như chỉ cảm được trong sự cô đơn dìu dịu mà thôi.

Người ta cảm thấy cô đơn khi ở một mình hay trong đám đông. Trịnh từng viết “…chiều nay tôi ra phố về, thấy đời mình là những đám đông…”. Ðám đông vẫn thường đồng nghĩa với mù quáng, lỏng lẻo và dễ bị kích động… Thế nên khi người ta lạc trong đám đông người ta cảm thấy cô đơn, thấy cái tôi nhỏ bé của mình chìm trong dòng chảy hỗn độn và vô chừng. Và người ta thấy bất an, người ta bắt chước đám đông, người ta cố hòa mình vào đấy. Có người thành công, có người thất bại nhưng người ta tự trấn an mình rằng ừ thì ta cũng như họ, cũng thuộc về đám đông mà thôi.

Ðôi khi người ta cảm thấy dường như nhịp sống đi gấp gáp quá, mình dần trở nên hời hợt với nhiều thứ chung quanh, tâm trở nên không sâu, mắt nhìn không còn rõ, mọi thứ lướt qua chỉ đọng lại chút gì bên ngoài, vô vị và tẻ nhạt. Khi bị cuộc sống cuốn đi, chi phối và điều khiển theo nhịp điệu mà nó đặt ra, khi ấy người ta thấy bất lực trước cuộc sống, trước thời gian, người ta dần mất đi sự nhìn nhận nội tại và cuộc sống tâm linh. Hình như kinh thánh viết “sự khốn cùng của con người là cơ hội của chúa” nên người ta dựa dẫm nhiều vào những niềm tin tôn giáo hay sự an thần vay mượn của đám đông.

Nếu được chọn lựa, tôi thích cái cô đơn một mình như Trịnh đã viết, “…chiều nay tôi ra phố về, thấy đời mình là những quán không, bàn im hơi bên ghế ngồi…”. Chúa vẫn bảo đời sống này chỉ là cõi tạm, bạn tôi thì bảo cuộc sống như những bong bóng xà phòng, lung linh hư ảo nhưng mỏng manh dễ vỡ khi ta chạm tay vào. Nhiều khi tôi mong được nhìn ra xung quanh trong lòng một bong bóng xà phòng. Và những khi ấy tôi biết mình cô đơn.

Ai đó có viết: “Tuổi trẻ có một thứ vốn ngầm rất đáng quý mà không phải ai cũng biết: sự cô đơn. Trái tim là một giống loài dễ hư hỏng. Nếu nó được no đủ, nó sẽ đổ đốn ngay lập tức. Hạnh phúc làm cho con người ta mềm yếu, người ta vui tươi với mọi thứ, người ta quên mất việc phải làm; người ta bắt đầu tặc lưỡi nhiều hơn với những thói quen xấu. Tình yêu là một giống dây leo khó chiều. Nó cần được thử thách và bị tấn công. Nếu bạn mớm cơm cho nó hàng ngày, chăm sóc nó quá no đủ, nó sẽ chết yểu.” Với tôi cô đơn còn là hạnh phúc vì tôi được sống với chính tôi, được sống với cảm giác buồn nhè nhẹ len trong hồn, êm dịu như hoàng hôn dù biết rằng ngày kết thúc bằng hoàng hôn thì mai mặt trời vẫn mọc như đôi khi mình vẫn mong “…tôi xin làm đá cuội và lăn theo gót hài…” - HT "