Viết bởi thang » Tư T3 08, 2006 1:27 pm
Hồi âm đến Xuân Quỳnh
Đã 8 tháng 3 rồi,
Mấy người cứ ăn chơi xả láng.
Chúng tôi hiểu mấy người vất vả lắm,
Chẳng khác nào cánh cò lội sông Hương.
Cũng cò kè để chúng tôi có miếng cá cơm kho mắm,
Cũng phải xe đò về quê mà tiết kiệm cho gia đình ta khấm khá....
Chúng tôi hiểu.
Mấy người dẫn dắt cả gia đình,
Rồi cúng viếng, thăm hỏi họ hàng nội ngoại gần xa.
Quả là chúng tôi đây bận thật,
Nhưng chúng tôi cũng không bao giờ quên đi trách nhiệm của mình.
Nói thật, mấy người ề rai lắm đấy!!!
***
Thế nhưng trong mấy người có ai biết được,
Thế giới này có được là nhờ chúng tôi đây,
Hà Thành tươi đẹp, cổ kính cũng là công chúng tôi mà có.
Tấm áo mấy người đang mặc, chiếc váy đập hộp "cũn cỡn" và cái điệu đi lắc lư ngoài phố cũng là lấy từ thành quả của chúng tôi.
Từ thuở nhỏ đến giờ,
Chúng tôi chẳng ai thèm quét nhà dọn sân,
Huống hồ gì là dọn hố xí,
Càng không để ý ly cà phê G7 bao nhiêu tiền.
Quả thực, chúng tôi cũng thờ ơ không kém gì mấy người đâu.
Thờ ơ lắm lắm....
Đã lâu rồi không thổ lộ đáy lòng,
Nhưng Xuân Quỳnh đã nói thế thì chúng tôi đây cũng có đôi lời.
Chúng tôi người tên lửa, người máy bay,
Phảng phất đâu đây khói đen nhà máy,
Và những công ty lũng đoạn khổng lồ,
Từ tivi, máy ảnh đến nguyên tắc lò xo,
Đấy là chưa kể những tư tưởng Khổng Minh, Khổng Tử, bao nhiêu đạo lý truyền lại cho con cháu muôn đời.
Chao ôi! Biết kể sao cho hết công lao của chúng tôi.
Chúng tôi biết rằng mấy người ai cũng hiểu,
Vì lúc nào cũng cúi đầu tâm phục khẩu phục, chí khí lắm.
Nhưng mấy người ơi. Chẳng ai thèm hiểu...
Chẳng ai trong chúng tôi than vãn điều gì,
Với chúng tôi mọi chuyện nhỏ tí ti.
Chúng tôi chỉ biết làm việc vì vợ con,
Không ham gì chức tước mà chỉ muốn làm giám đốc cho gia đình thêm khấm khá,
Cũng chẳng ưa gì công tác, nhưng cũng phải đi để mua đồ chơi xịn cho thằng quỷ con...
Thế đấy!
Nói cho cùng chúng tôi là những người như vậy.
***
Ngày 8 tháng 3 mấy người cứ ăn chơi thoả thích,
Thậm chí còn có thể chửi bởi, hoạnh hoẹ chúng tôi,
Mà quá lắm là tra tấn đến gãy xương đi chăng nữa,
Thì mấy người mới hiểu được ai phải chịu "thiệt hại nặng nề" từ ngày hôm sau...
Thật ra có nhiều điều muốn nói,
Nhưng cũng chỉ đến đây thôi là đủ.
Cuối cùng xin nói thầm với mấy người 1 câu,
Với điều kiện đừng oang oác ngoài đường góc phố.
Rằng:
"Anh cũng sẽ không thể "chịu đựng" nổi,
Nếu thiếu bóng em,
Thế giới toàn đàn ông.
Em à!"
2006,Thắng nhỏ
Hồi âm đến Xuân Quỳnh
Đã 8 tháng 3 rồi,
Mấy người cứ ăn chơi xả láng.
Chúng tôi hiểu mấy người vất vả lắm,
Chẳng khác nào cánh cò lội sông Hương.
Cũng cò kè để chúng tôi có miếng cá cơm kho mắm,
Cũng phải xe đò về quê mà tiết kiệm cho gia đình ta khấm khá....
Chúng tôi hiểu.
Mấy người dẫn dắt cả gia đình,
Rồi cúng viếng, thăm hỏi họ hàng nội ngoại gần xa.
Quả là chúng tôi đây bận thật,
Nhưng chúng tôi cũng không bao giờ quên đi trách nhiệm của mình.
Nói thật, mấy người ề rai lắm đấy!!!
***
Thế nhưng trong mấy người có ai biết được,
Thế giới này có được là nhờ chúng tôi đây,
Hà Thành tươi đẹp, cổ kính cũng là công chúng tôi mà có.
Tấm áo mấy người đang mặc, chiếc váy đập hộp "cũn cỡn" và cái điệu đi lắc lư ngoài phố cũng là lấy từ thành quả của chúng tôi.
Từ thuở nhỏ đến giờ,
Chúng tôi chẳng ai thèm quét nhà dọn sân,
Huống hồ gì là dọn hố xí,
Càng không để ý ly cà phê G7 bao nhiêu tiền.
Quả thực, chúng tôi cũng thờ ơ không kém gì mấy người đâu.
Thờ ơ lắm lắm....
Đã lâu rồi không thổ lộ đáy lòng,
Nhưng Xuân Quỳnh đã nói thế thì chúng tôi đây cũng có đôi lời.
Chúng tôi người tên lửa, người máy bay,
Phảng phất đâu đây khói đen nhà máy,
Và những công ty lũng đoạn khổng lồ,
Từ tivi, máy ảnh đến nguyên tắc lò xo,
Đấy là chưa kể những tư tưởng Khổng Minh, Khổng Tử, bao nhiêu đạo lý truyền lại cho con cháu muôn đời.
Chao ôi! Biết kể sao cho hết công lao của chúng tôi.
Chúng tôi biết rằng mấy người ai cũng hiểu,
Vì lúc nào cũng cúi đầu tâm phục khẩu phục, chí khí lắm.
Nhưng mấy người ơi. Chẳng ai thèm hiểu...
Chẳng ai trong chúng tôi than vãn điều gì,
Với chúng tôi mọi chuyện nhỏ tí ti.
Chúng tôi chỉ biết làm việc vì vợ con,
Không ham gì chức tước mà chỉ muốn làm giám đốc cho gia đình thêm khấm khá,
Cũng chẳng ưa gì công tác, nhưng cũng phải đi để mua đồ chơi xịn cho thằng quỷ con...
Thế đấy!
Nói cho cùng chúng tôi là những người như vậy.
***
Ngày 8 tháng 3 mấy người cứ ăn chơi thoả thích,
Thậm chí còn có thể chửi bởi, hoạnh hoẹ chúng tôi,
Mà quá lắm là tra tấn đến gãy xương đi chăng nữa,
Thì mấy người mới hiểu được ai phải chịu "thiệt hại nặng nề" từ ngày hôm sau...
Thật ra có nhiều điều muốn nói,
Nhưng cũng chỉ đến đây thôi là đủ.
Cuối cùng xin nói thầm với mấy người 1 câu,
Với điều kiện đừng oang oác ngoài đường góc phố.
Rằng:
"Anh cũng sẽ không thể "chịu đựng" nổi,
Nếu thiếu bóng em,
Thế giới toàn đàn ông.
Em à!"
2006,Thắng nhỏ