GIÁ TRỊ

Gửi bài trả lời

Mã xác nhận
Nhập vào đoạn mã xác nhận mà bạn thực sự nhìn thấy trong hình. Tất cả chữ cái đều được phân biệt với chữ số và không có số O.

Nếu bạn muốn đính kèm một hay nhiều tập tin trong bài viết, hãy sử dụng công cụ bên dưới.

Kích thước tệp tối đa cho mỗi tệp đính kèm: 1 MiB.

Xem toàn bộ Xem lại chủ đề: GIÁ TRỊ

Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi Nobita » Năm T10 26, 2006 12:03 pm

Hôm nay vô tình đọc được bài văn của HÀ MINH NGỌC, một bạn học sinh lớp 10, rất xúc động.

Đề bài: "Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em"

Bài làm:
Bản chất của thành công


Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.

Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là câu chuyện về một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì - hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một - người - cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ.

Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống  là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”.

Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.

src:http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=168736&ChannelID=13

Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi Lang Thiet Phong » Năm T10 26, 2006 11:39 am

Minh Đen không biết chuẩn bị chỗ hạ cánh cho Đội Trưởng còn đợi gì hả.

Khi một con vịt đến tuổi về hưu phải rời khỏi đội hình, thì sẽ có hai em vịt đồng hành rời theo để...và... Hai con đó ở bên cạnh con vịt đến khi nó bị rớt chết, thì chúng mới bỏ bay theo anh vịt khác. [tongue][tongue]


Nhớ chuẩn bị chính sách đãi ngộ đầy đủ như trên nhé.


[lol][lol][lol]

Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi fantasista » Năm T10 26, 2006 12:57 am

Cái này có giá trị rất nhiều cho FCDD nữa đó.Không biết chừng nào đá banh dội trưởng ơi.Dạo này bận quá chả tập tành gì cả.腹が出てる。


Riêng con vịt bay đầu đàn là không được hưởng hấp lực của bạn đồng hành, nên nó rất chóng mỏi mệt. Khi nó mệt thì nó sẽ bay xuống nương vào đội hình và sẽ có con vịt khoẻ mạnh khác bay vào vị trí dẫn đầu, cứ như vậy thay đổi trong suốt ngày baỵ

もうそろそろだべ、頼むよ[frown][mad]

Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi bamaguro » Tư T10 25, 2006 9:49 pm

Sau đây mình xin kể thêm 1 câu chuyện khác về Đàn vịt trời và Tinh thần đoàn thể.Hi vọng nó là 1 bài học giá trị cho anh em DD chúng ta.

Cái này có giá trị rất nhiều cho FCDD nữa đó.Không biết chừng nào đá banh dội trưởng ơi.Dạo này bận quá chả tập tành gì cả.腹が出てる。[cry][cry][cry][cry]

Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi namnh » Tư T10 25, 2006 3:17 pm

đọc bài về đàn vịt, namnh cũng muốn chia sẻ điều này: khi làm một mình, đôi khi dễ hơn khi làm trong một team, vì mỗi người mỗi ý, nhưng một khi đã ăn ý, thì sức mạnh đồng đội hơn cá nhân nhiều, cũng muốn viết chi tiết về cá nhân và về tập thể nhưng do năng lực và thời gian có hạn, xin khất lần sau nhé

Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi KiepNgheo » Tư T10 25, 2006 11:35 am

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.Mình cũng rất thích câu chuyện này.Đây đúng là 1 câu chuyện cảm động có thật được biết đến ở Nhật hơn 10 năm nay với cái tên là 一杯の掛けそば,sau đó cũng được HôngCông chuyển thể thành phim như bạn mhuong đã nói.
[wink][wink]
Sau đây mình xin kể thêm 1 câu chuyện khác về Đàn vịt trời và Tinh thần đoàn thể.Hi vọng nó là 1 bài học giá trị cho anh em DD chúng ta.

Vào những mùa đông, chúng ta thường thấy hàng đàn vịt trời bay thành hình chữ V, bay hàng trăm dặm từ Bắc xuống Nam để tìm nơi ấm cúng. Các nhà khoa học đã khám phá rằng những đàn vịt trời đó có những quy luật di chuyển rất đáng cho chúng ta suy gẫm về tinh thần đoàn thể.
1. Mỗi khi con vịt vẫy cánh bay, chúng sẽ tạo ra một luồng gió quyện và tạo ra một hấp lực nâng con vịt bay bên cạnh. Như vậy khi chúng bay theo đội hình chữ V, thì con nọ nương vào hấp lực của con kia, chúng có thể bay nhẹ nhàng hơn và tăng khả năng bay xa hơn gần gấp đôi.

Con người ta cũng vậy, nếu những người có cùng một chí hướng mà biết cách hợp quần thành những đoàn thể hay cộng đồng để nương tựa nhau thì dễ đạt được những mục đích cao cả hơn.

2. Khi một con vịt bị xa rời khỏi đội hình, thì nó sẽ cảm thấy bị đuối sức vì phải tự lực, nên nó lại phải cố gắng bay vào trong đội hình để nương tựa vào hấp lực của những con vịt bay trước.

Nếu chúng ta biết xếp chặt hàng ngũ, không xa rời đoàn thể hay cộng đồng thì sẽ có lợi lớn.

3. Riêng con vịt bay đầu đàn là không được hưởng hấp lực của bạn đồng hành, nên nó rất chóng mỏi mệt. Khi nó mệt thì nó sẽ bay xuống nương vào đội hình và sẽ có con vịt khoẻ mạnh khác bay vào vị trí dẫn đầu, cứ như vậy thay đổi trong suốt ngày baỵ

Trong cộng đồng con người cũng vậy, vai trò lãnh đạo luôn luôn đuợc thay đổi tùy theo tình thế, theo tinh thần dân chủ.

4. Trong khi bay, chúng thường lên tiếng kêu quác quác để thúc dục nhau bay theo kịp một tốc độ.

Trong các đoàn thể, người ta phải biết nhắc nhở nhau để giữ vững tinh thần hay thắt chặt tình đồng đội,  Trong quân ngũ, các quân nhân thường lên tiếng đếm hoặc hát để tất cả đoàn đi theo nhịp quân hành.

5. Khi một con vịt bị đau hay bị bắn trọng thương phải rời khỏi đội hình, thì sẽ có hai con vịt đồng hành rời theo để nâng đỡ và bảo vệ. Hai con đó ở bên cạnh con vịt yếu kém cho đến khi tự bay được, hoăc bị rớt chết, thì chúng mới bỏ bay theo đoàn vịt khác.

Chúng ta hãy suy ngẫm tới tình đồng loại và những quy luật của đàn vịt trời mà đối xử với nhau trong cùng một cộng đồng hay đoàn thể.

  Sưutầm



Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi vietnamese » Ba T10 24, 2006 1:08 am

Truyện của bạn rất hay. Lần đầu mình đọc đấy!! Mình cũng thế, mình cũng ở một hoàn cảnh tương tự, thay cho sự động viên là sự giúp đở cần thiết, mình muốn cố hơn nửa và  hình như " mình đang thiếu những lời động viên chăng ?"[frown]

Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi mhuong » Chủ nhật T10 22, 2006 8:24 am

Mình cũng đã rất xúc động khi đọc câu chuyện này.Cách đây không lâu cũng được biết 1 tình huống gần giống như vậy trên 1 bộ phim của HôngKông,nhưng đó là phim hài nên có phần không xâu xa như vậy,và lại là 2 bà cháu chứ ko phải 3 mẹ con...có lẽ họ cũng dựa trên cốt truyện này...Không biết ở Nhật bây giờ có quán mì nào như vậy ko nhỉ???

Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi tigon » Bảy T10 21, 2006 3:35 pm

    Một câu chuyện thật hay , thật cảm động !!! Cảm ơn Kiepngheo nhiều nhé !
    Đọc xong câu chuyện này, bỗng dưng Tigon nhớ lại những mốc ngoặc không thể nào quên của cuộc đời mình . 7 năm về trước, rồi 4 năm về trước, không là những gì to tát lớn lao, chỉ là những quan tâm thật nhỏ nhoi ,những câu nói tưởng chừng như vô tình nhưng xuất phát từ tận con tim , tận đáy lòng đã tiếp cho mình biết bao nghị lực để mình có thể vượt qua tất cả và đứng vững đến ngày hôm nay...
   

Re:GIÁ TRỊ

Viết bởi Lang Thiet Phong » Bảy T10 21, 2006 12:00 pm

Cách đây 3 năm khi còn trên Niigata mình cũng đã đọc câu chuyện này trên trang chủ của Đông Du, nước mắt cũng chảy ra.Quả là rất cảm động.
Câu chuyện cho con người ta sức sống để vươn lên.
Lần này tuy đọc lại nhưng cũng thấy xúc động không kém( mặc dù vẫn nhớ nội dung câu chuyện).Nước mắt không rơi lã chã nhưng cũng lưng tròng.Đúng là nững bài học về nhân sinh thế này đánh vào tâm trạng của con người ghê gớm.
Cảm ơn Kiếp Nghèo nhé.

[smile][smile][smile]