Thơ Về Đôi Dép

Gửi bài trả lời

Mã xác nhận
Nhập vào đoạn mã xác nhận mà bạn thực sự nhìn thấy trong hình. Tất cả chữ cái đều được phân biệt với chữ số và không có số O.

Nếu bạn muốn đính kèm một hay nhiều tập tin trong bài viết, hãy sử dụng công cụ bên dưới.

Kích thước tệp tối đa cho mỗi tệp đính kèm: 1 MiB.

Xem toàn bộ Xem lại chủ đề: Thơ Về Đôi Dép

Re:Thơ Về Đôi Dép

Viết bởi duyan » Năm T4 17, 2003 4:37 pm

Bài thơ hay quá ! Chung kiếm ở đâu ra mà hay thế .

Thơ Về Đôi Dép

Viết bởi chung » Năm T4 17, 2003 12:17 pm

Thơ Về Đôi Dép
Kim Giang (Toronto)

Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài tho anh viết về đôi dép
Khi nhớ nhau trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cái bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu một ngày một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít bước song hành
Chẳng thề nguyện nhưng không hề giả dối
Chẳng hò hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thiếu nhau trên những bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở mỗi bên phải - trái
Như tôi yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
[smile]

Vẫn Chuyện Đôi Dép
TỨ DIỄM (Mississauga, Ontario)
(cảm hứng sau khi đọc bài Thơ Về Đôi Dép)

Dẫu vẫn biết cuộc đời là bể khổ
Thiếu dép rồi đời chắc sẽ khổ hơn
E sỏi đời in hằn dấu tủi hờn
Chơi vơi giữa giòng đời không bến đổ

Tại đôi dép sao lại sinh thành cặp
Để một đời lận đận mãi tìm nhau
Mặc sóng đời lạnh lùng xô vùi dập
Chừ tóc xanh bỗng chốc hóa nhạt màu

Tại chiếc dép trôi xa sang chốn ấy
Để phương này ngơ ngẩn mãi ngóng trông
Ơ, khéo thay ông lão se chỉ hồng
Sao lại buộc đôi người dưng khác họ?

Tại chiếc dép dề ghét ở bên nớ
Bỏ bên ni đơn lẻ chẳng thành đôi
Vấn vương chi, nửa đời trôi lở dở
Để giọt buồn mặn đắng trĩu bờ môi

Tại chiếc dép lang thang nơi bến lạ
Để lẻ loi lạc bước giữa chợ đời
Chợt thấy lòng bâng khuâng theo phiến lá
Biết bao chừ mới được bước chung đôi?
[confused]