Tản mạn cuối tuần

Gửi bài trả lời

Mã xác nhận
Nhập vào đoạn mã xác nhận mà bạn thực sự nhìn thấy trong hình. Tất cả chữ cái đều được phân biệt với chữ số và không có số O.

Nếu bạn muốn đính kèm một hay nhiều tập tin trong bài viết, hãy sử dụng công cụ bên dưới.

Kích thước tệp tối đa cho mỗi tệp đính kèm: 1 MiB.

Xem toàn bộ Xem lại chủ đề: Tản mạn cuối tuần

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi LION » Bảy T7 28, 2007 9:37 pm

Tâm tư tàn tạ tình tan tác
Man mác mênh mông mãi mộng mơ
Đớn đau đưa đẩy đời đơn độc
Sung sướng say sưa sẽ sững sờ

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi 160119653701 » Bảy T7 14, 2007 2:42 pm

Tôi đem sóng trả về cho biển
Đem gió trăm miền trả hư không
Lo âu đem trả cho ngày tháng
Nỗi buồn đem trả hết mênh mông...
Làm sao khoá hết nghi ngờ lại
Gài then cấm cửa hết xa xôi
Làmsao đóng gói hôm nay đễ
Nhận lại ngày mai thứ biết rồi..

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi namnh » Sáu T7 13, 2007 5:37 pm

              Khi con gái 30
  Ba mươi tuổi, nụ cười nhỏ lại vì khó có thể cười lớn hơn, mà cũng là sợ vì những vết nhăn nơi khoé mắt, khoé môi.
  Ba mươi tuổi, biết sợ sự đổi thay, không tơ tưởng đến chỗ làm này, chỗ làm khác; mọi việc dều rành mạch, chẳng mộng mơ, vu vơ.
  Ba mươi tuổi, nhận ra nhiều lời nói đúng; chẳng mấy khi còn ân hận với những thận trọng của mình.
  Ba mươi, biết thương thời trẻ dại ngây ngô, hết khóc thầm những ngày để nhớ, biết tự tin với mình, bâng khuâng với một ngày qua, biết hiểu đâu là lời ba hoa, phù phiếm và hoang mang trước một cuộc sống gia đình.
  Ba mươi, bạn bè gặp lại không vồ vập, hết bao đồng và thích nói về một tương lai gần.
  Ba mươi tuổi, con gái đứng lại nhìn, biết mình được nhiều mà không dám nghĩ mất bao nhiêu.
                     TRÂM OANH
(theo Tuổi Trẻ)
 
 

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi 160119653701 » Sáu T6 29, 2007 5:38 pm

*Thật buồn cười là sao tờ tiền 10.000đ trông quá to và quá giá trị lúc chúng ta cho người ăn xin, mà lại quá nhỏ khi ta mang nó đi mua hàng.

*Thật buồn cười là sao 60 phút là quá dài khi nói chuyện với ông bà cha mẹ mà 60 phút lại quá ngắn khi chơi điện tử hay tán gẫu cùng bạn bè.

*Thật buồn cười là chúng ta khoái chí và hồi hộp run lên khi trận đá bóng đến những phút bù giờ nhưng chúng ta lại than thở và khó chịu khi thầy cô dạy thêm vài ba phút sau tiết học.

*Thật buồn cười là chúng ta thấy khó nhọc thế khi đọc một chương cuốn giáo khoa và chúng ta lại thấy dễ dàng thế khi đọc một cuốn truyện dày cả trăm trang.

*Thật buồn cười là mọi người cãi nhau để tranh giành một chỗ ghế đầu khi xem bóng đá hoặc biểu diễn ca nhạc nhưng lại cãi nhau để tranh một chỗ ghế ngồi hàng cuối ở lớp học.

*Thật buồn cười là chúng ta cần 2 đến 3 ngày để suy nghĩ thì mới đưa được một buổi học bù vào thời gian biểu của mình, nhưng lại sắp xếp được thời gian cho một buổi đi chơi ngay vào phút cuối cùng.

*Thật buồn cười là một số người thấy vô cùng khó khăn khi đọc và giải thích cho người khác một bài học, nhưng lại thấy rất dễ dàng khi hiểu và truyền bá những chuyện ngồi lê đôi mách.

*Thật buồn cười là chúng ta không thể nghĩ ra cái gì để cầu nguyện cho người khác nhưng lại tìm ra đủ thứ để mong ước cho bản thân mình.

*Thật buồn cười là chúng ta nhanh chóng quyết định đi theo chỉ dẫn của một người lạ mặt khi chúng ta lạc đường nhưng chúng ta lại ngần ngại không làm theo lời chỉ bảo của chính đầu óc mình.

*Thật buồn cười là con người bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những gì mà người khác đánh giá về mình, hơn là những gì tự mình đánh giá về mình.[oops][rolleyes][smile][tongue][wink][ninja]

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi BuOnChOSoPhaN » Sáu T6 29, 2007 2:59 pm

  Giả vờ thôi,Anh nhé!

Giả vờ bọn mình yêu nhau được không Anh?Thế thì Em sẽ…

Em sẽ giả vờ đụng khẽ tay AnhNhưng Anh phải giữ tay Em lại, thật lòng đấy nhé !  

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên Anh. Nhưng Anh cứ ôm Em - giả vờ sợ mất Em Anh nhé.

Em sẽ cố tình im lặng. Để Anh cuống hỏi “Em đâu…”, thật lòng được không ?

Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng Anh phải đợi, đợi Em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: Thôi, hay là Anh cõng…

Lên xe, Em làm như bùn ngủ.Biết Em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu Em.

Giả vờ mình yêu nhau Anh nhé. Để Em được ghen tuông, ghen tuông “hợp pháp” mấy phút thôi.Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho Anh như thế , giả vờ đi Anh, và cái nhói đau trong Em rất thật…


Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má Em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến Em bối rối biết bao nhiêu.

Giả vờ Anh giơ cao lên một món quà bắt Em cố với! Để Em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.

Anh hãy giả vờ nói yêu Em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu Anh? Và Em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm…

Giả vờ níu kéo Em khi Em nói: Có lẽ đã tới lúc Em đi! Nhưng Anh phải hứa cái siết tay giả vờ của Anh đủ mạnh . Đủ mạnh ...

Tất cả chỉ giả vờ thôi. sẽ không tin là thật. Nước mắt Em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt Em thôi …

Và cuối cùng Em đã giả vờ Anh là Em không yêu Anh.Sự thật là Em yêu Anh biết bao Anh biết không?

Ừ, giả vờ... Giả vờ đi anh nhé! Giả vờ rằng một ngày nào đó Anh sẽ yêu Em, và Em sẽ gạt hết mọi nghĩ suy, mọi lo âu thường thoảng qua trong ánh mắt chất đầy thương nhớ để tự tin nói rằng: Em yêu Anh, Em yêu Anh thật nhiều. Anh biết không?
                         ( st )

Chà chà chắc còn phải học hỏi nhiều mới có thể hiểu tâm lý của con gái đuợc [wink]

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi 160119653701 » Năm T6 28, 2007 4:55 pm

   Kì nghĩ hè cũng sắp đến,thấy anh em về nước sướng thế[cry][cry][cry]
   Lại có người về cưới vợ cưới chồng làm mình càng[bounce][bounce][bounce][bounce][bounce][evil][evil][evil]
hơn...
  Buồn buồn  ...[nonsense][nonsense][nonsense]
TẦM THÊ ĐẠI CÁO (ĐẠI CÁO TÌM VỢ)

   Thay trời hành hóa, 160119653701 viết rằng:

   Từng nghe:
   Việc hôn sự cốt ở an sinh, mưu "kưa cẩm" trước lo tìm vợ. Trai Đại Việt ta từ trước, vốn xưng nền danh tiếng đã lâu, công danh sự nghiệp sẽ xong, phong tục Bắc Nam tuy có khác. Từ trai 関西 den trai 関東 mỗi bên hùng cứ một phương. Tuy mạnh yếu đẹp xấu có khác nhau, song gái trai giao hảo thời nào cũng có.

   Cho nên:
   Trong thơ có tướng cướp Lục Vân Tiên "cứu" ả Kiều Nguyệt Nga, văn học có công tử Chí Phèo "bắt" nàng Thị Nở, hiện thực có Nguyễn Gia Thiều "đánh gục" Hà Kiều Anh.
   Chứng cứ còn ghi.

   Vừa rồi:
   Nhân nhiều kẻ làm thân trai Việt, chơi bời hút chích quậy phá lung tung bôi xấu thanh danh. Hay có kẻ học theo Mã Giám Sinh bảo kê dắt mối, bắt chước Sở Khanh quất ngựa truy phong, lừa thầy phản bạn, khiến cho nữ nhân đau khổ, lòng dân oán hận.

   Lại có kẻ không đáng nam nhi chi chí, dùng vũ lực đàn áp thê tử chân yếu tay mềm, bồ bịch ngoại tình không kể ngày đêm. Thật đáng hỗ thẹn thay!

   Lại thêm:
   Bọn cường hào ác bá phương Bắc Hồng Kông, Đài Loan, Hàn Xẻng thừa nước đục thả câu, giả vờ nhân nghĩa, tung ngân lượng vơ vét thôn nữ, bắt về bản quốc làm phục dịch nô tỳ. Đau đớn thay phận nữ nhi cô thế!

   Lại mắt thấy tai nghe:
   Quân loạn nữ thừa cơ gây sự trả thù. Nướng trai tơ trên ngọn lửa tình tiền, vùi nam doanh nhân xuống dưới hầm phá sản. Dối trời lừa trai đủ muôn nghìn kế, gây thù kết oán trải mất mấy năm. Bại nhân nghĩa nát cả đất trời. Nặng tình phí sạch không đầm núi.

   Người bị ép vô làm chirashi phát báo,ngao ngán thay 2h sáng phải mò ra đường. Kẻ bị bắt phải vào chảo lữa để nấu ăn, khốn nổi thay chốn baito quá ư là mệt mỏi.

   Vét tài khoản, bắt dò sim số, chốn chốn bẫy dăng.
   Nhiễu vợ con, hò hẹn nhân tình, nơi nơi cạm đặt

   Tàn hại cả tiền 電車 , nheo nhóc thay phận kẻ không tiền.

   Ả nhoẻn miệng, đứa làm duyên. Tình tiền cung phụng no nê chưa chán. Nay 旅館, mai đến ホテル(hotel). Chân tay nào phục dịch cho vừa? Khiến cho bao đời trai phải tản tạ, lắm gia đình đang hạnh phúc phải phân ly.

   Độc ác thay, trúc Nam Sơn không ghi hết tội. Dơ bẩn thay, nước Đông Hải không rửa sạch mùi. Lòng trai căm giận, trời đất chẳng dung tha.

   160119653701 ta đây:
   Núi Hy Mã Lạp Sơn dấy nghĩa tìm vợ. Chốn hoang dã nương mình văn ôn võ luyện mấy năm có lẻ. Vừa rồi đã thử sức mình dưới bóng cờ Lương Sơn Bạc. Nhưng thành nhỏ không nuôi được chí lớn, cũng đã đến lúc xuống núi tìm ý trung nhân.

   Nhưng than ôi!
   Bạn bè ta kẻ bị loạn nữ hại thân phải phá sản trầm mình, kẻ trúng mưu kế mà mất cả công danh. Ngẫm thù lớn há đội trời chung, căm phường loạn nữ thề không thèm vớ. Đau lòng bức rứt, chốc mấy năm trời nếm mật nằm gai không thèm tìm vợ, há phải một hai sớm tối. Lại thêm cảnh cũ người xưa phút chốc đổi dời, bỏ đất cũ để về phương to ki ố (東京).

   Quên ăn vì giận, 1 tháng 不着 không biết bao nhiêu là cũng vì lo, sách lược thao tác đã tinh. Ngẫm trước đến nay, lẽ hưng phế đắn đo càng kỹ. Những trằn trọc trong cơn mộng mị. Chỉ băn khoăn một nỗi đồ hồi. Vừa khi ý tưởng tìm vợ dấy lên, chính lúc tình thế nhiễu nhương, phường lừa lọc đang cơn thắng thế.

   Lại ngặt vì:
   Người chính chuyên trí tuệ như sao buổi sớm, nữ trọng nghĩa khinh tài như lá mùa thu. Việc bôn ba thiếu kẻ đỡ đần. Nơi duy ác hiếm người bàn bạc. Tấm lòng tìm vợ, vẫn đăm đăm muốn tiến về 広島 nao 静岡 . Cỗ xe cầu hiền, thường chăm chắm còn dành phía tả.

   Thế mà:
   Trông người, người càng vắng bóng. Mịt mù như chốn bể khơi. Tự ta, ta phải dốc lòng. Vội vã hơn cứu người chết đói. Phần vì giận phường dối trá dọc ngang, phần vì lo cơ duyên chưa tới.

   Trời thử lòng trao cho trí tuệ, ta gắng trí khắc phục gian nan. Bạn bè ta bốn cõi một nhà, dựng cần trúc ngọn cờ phấp phới. Thủ túc một lòng, hòa nước sông chén rượu ngọt ngào. Thế trận xuất kỳ, lấy yếu chống mạnh. Dùng kế mai phục, lấy 円 địch với Đô-La, lấy trí tuệ để chống tiền tài, lấy chân thành để thay dối trá.

   160119653701 ta nay ra thông cáo xa gần, vạn lý tầm thê. Nữ nhân tiểu thư nếu cùng chí hướng hãy hưởng ứng ngọn cờ đào. Trước hãy là nghĩa tâm giao, sau sẽ là người tri kỷ. Có phước cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia. Nếu đại sự công thành, hãy cùng 160119653701 ta lên kiệu hoa, kết nghĩa vườn đào, bách niên hạnh phúc.

   Rồi mai đây:
   Nhân duyên rồi sẽ vững bền, nước non rồi sẽ đổi mới. Càn khôn bĩ rồi sẽ thái, nhật nguyệt hối sẽ lại minh. Mong nhờ vào trời đất tổ tông, ông Tơ bà Nguyệt lặng thầm phù trợ. Than ôi! Rồi một cỗ xe hoa chiến thắng, nền gia phong hạnh phúc sẽ trăm năm. Bốn phương biển cả sẽ thanh bình. Thông báo duy tân khắp chốn.

   Xa gần bá cáo, Ai nấy đều hay, mau mau đăng ký.
[oops][oops][oops][oops]

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi namnh » Hai T6 25, 2007 10:46 pm

               Áp thấp nhiệt đới
  Buổi sáng sớm, trời âm u nặng nề, rả rích rồi tuôn ào những giọt mưa khó chịu xóa hết chút hưng phấn đầu ngày. Nghe thoáng qua một cảm giác lười biếng. Gió mưa lạnh lẽo thế này sao chẳng muốn đi làm chút nào, chỉ muốn cuộn tròn trong chăn ấm nệm êm, cố nướng tiếp giấc ngủ nghe chừng còn chưa thỏa.
  Tự dưng chợt nhớ những ngày xưa. Có người đàn bà luôn thức dậy 3,4 giờ sáng mỗi ngày. Trời đẹp hay mưa bão, gió nhẹ hay gió lạnh cắt thịt da, người đàn bà luôn thức dậy vào giờ ấy, lội bộ một quãng đường dài ra chợ thị trấn. Bà đi cho kịp lấy được rau quả ngon trong những chuyến hàng về.
  Tối thức khuya, sáng đi sớm, cả ngày quần quật ở chợ, gánh rau quả ấy dỗ những giấc ngủ ngon và dệt những ước mơ đẹp cho đàn con. Đàn con nên vóc nên hình, có đứa vào đại học rồi ra trường đủ lông đủ cánh lập nghiệp nơi thị thành. Thị thành đèn điện sáng suốt đêm trên từng con phố. Không phải như đường làng vắng ngắt tối đen nuốt chửng bóng người đàn bà trong mỗi đêm khuya.
  Mong manh thân gầy lao vào màn đêm mưa gió không một chút chần chừ lưỡng lự, người đàn bà ấy là mẹ của con. Người mà ngẫm ra thấy gần 50 năm, hơn một nửa đời người, chưa bao giờ có được một giấc ngủ trọn vẹn.
  Còn con, gã thanh niên trai tráng không phải thức khuya, không cần dậy sớm, buổi trưa còn được nghỉ ngơi đủ đầy. Con có thiếu ngủ bao giờ đâu. Vậy mà chỉ một hai ngày Sài Gòn làm nũng bằng những cơn áp thấp nhiệt đới đã thấy biếng lười.
  Con tệ quá phải không mẹ? Không biết đến bao giờ mới được, dù chỉ là một phần thôi, lớn lao như mẹ.  
                    NGUYỄN ĐĂNG HÙNG
(theo Tuổi Trẻ)

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi tuantuatut » Tư T6 13, 2007 4:34 pm

"Tao yêu mày, thật đấy!”



1. Sau một hồi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi nín thở, nhìn sâu vào mắt Lê và nói thật chậm, thật rõ: “Tao yêu mày, thật đấy!” - Ốc bươu vàng, ếch ộp, bạn có nghĩ ra còn con vật nào có đôi mắt mở lớn hơn mắt của Lê lúc này không?


- Mày điên vừa thôi! - Lê hét lên với tông nữ cao rất xuất sắc, tay không quên nện cho tôi một cú thần chưởng thật lực.



- Tao hoàn toàn nghiêm túc mà! - Bằng giọng hết sức nhẫn nại, tôi kiên trì giải thích cho nó hiểu



- Mày biết đấy, tao là con trai, mày là con gái, bọn mình lại chơi với nhau rất thân, chuyện tao yêu mày là lẽ đương nhiên thôi, có gì mà phải kinh ngạc đến thế?



Lê bụm miệng ú ớ, mặt xanh mét, chắc nó không tin rằng cái thằng nhóc đẹp trai (chuyện) hôm qua còn mặc cả quà Noel với Tết ta gộp chung vào làm một như tôi lại có thể thổ lộ với nó một điều thần kỳ đến vậy. Nhưng như tôi đã nói rồi đấy, chuyện chúng tôi yêu nhau, hay ít ra là tôi yêu nó đã, là thứ hiển nhiên như thể ngày nào cũng phải có buổi sáng và buổi chiều vậy.



- Mày… mày…



Chà, tệ thật, bây giờ Lê không động chân động tay nữa mà chuyển sang nói lắp bắp và run lập cập. Tôi hơi phiền lòng một chút vì điều này, tại sao nhận lời thương yêu lại tạo ra phản ứng trái chiều như vậy nhỉ? Đang băn khoăn tự hỏi mình, tôi đã thấy Lê đỏ bừng mặt đứng dậy (phải hết sức vất vả nó mới đứng vững được trên đôi Converse thấp tẹt của nó) rồi bỏ chạy thục mạng như bị ma đuổi sau lưng. Ô hay, tôi có doạ nạt gì nó đâu cơ chứ?



Mang tâm trạng khó hiểu ấy cả buổi, tới giờ ra chơi, tôi lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tương tự khi quay sang Huyền (ngồi cùng bàn) để nói cái điều hết sức dịu dàng:



- Huyền này, tôi yêu bà.



- Hớ hớ, ối làng nước ơi, ối trời ơi…



Bực mình quá! Tôi chẳng nhớ rõ Huyền đã tru tréo lên thế nào nữa, chỉ biết là nó cứ thế gập cả người lại mà sặc sụa hệt như vừa bị hóc xương cá. Mãi một lúc sau, nước mắt nước mũi giàn giụa, nó quay sang tôi hổn hển không ra hơi:



- Tôi hỏi thật chứ, có phải ông bị tôi đè nén hơi nhiều nên tâm thần đâm ra lẩn thẩn phải không? Nếu thế thì cứ nói thẳng ra tôi sẽ thương tình, chứ việc gì phải lòng vòng cho nó tốn xăng. Lại còn mất công tôi cười đau cả ruột ra thế này…



- Tôi nói thật bà không tin à? - Tôi bình tĩnh đáp - Tôi yêu bà.



Khựng lại. Mặt Huyền chuyển từ đỏ au (vừa cười xong mà) sang trắng bệch rồi lại về hồng nhanh chóng. Rồi hệt như Lê, nó bật thẳng dậy và chạy biến ra ngoài hành lang đông nghịt người, không để tôi tua lại đoạn giải thích mà ban nãy Lê cũng đã được nghe.



2. - Này cu, từ sáng đến giờ tao thấy mày chỉ nói mấy câu mà đuổi được hai bà chằn lửa lớp mình chạy tóe khói rồi đấy. Có bí quyết gì truyền đạt lại cho anh em cùng lĩnh hội?



Là Tuấn. Nó vừa ở đâu lon ton chạy đến chỗ tôi hóng hớt, chắc cũng cảm nhận được một phần những điều kỳ lạ vừa qua. Tôi thật thà bảo nó:



- Tao có làm gì đâu, tao chỉ bảo là tao yêu chúng nó thôi mà.



Bốp bốp. Tuấn nhảy dựng lên vỗ tay đầy kích động, nó đập mạnh vào vai tôi và nói, giọng thán phục tràn trề:



- Chưởng quá tuyệt! Võ công này chỉ có đường xuất ra mà không có đường thu về, đối phương chống đỡ đằng nào cũng bị giáp công quyết liệt. Đàn em xin bái phục đại ca!



- Vớ vẩn! - Tôi càu nhàu - Cả mày cũng không tin là tao nói thật à? Tao đang rất nghiêm túc đây.



- Hả?



Khá hơn Huyền và Lê, Tuấn không trố mắt, không bật cười, cũng không bỏ chạy. Nó chỉ đứng sững ở đấy, nhìn trân trân vào tôi, một cơ nhỏ trên mặt cũng không cử động. Tôi nhìn xuống đồng hồ: mất đúng ba mươi tám giây để lưỡi của nó có thể rung trở lại:



- Thế có nghĩa là…



- Là tao yêu chúng nó, một điều hết sức rõ ràng. Và mày nữa, tao cũng rất yêu mày. - Tôi mỉm cười.



Như một cuốn phim quay chậm, Tuấn đang đứng bỗng từ từ… rớt xuống ghế. Tôi lại nhìn đồng hồ: lần này chỉ sau hai mươi hai giây, nó đã cuống quýt nắm lấy tay tôi, đặt tay lên trán tôi, vừa đoán nhiệt độ vừa nói một thôi một hồi:



- Thằng này, mày ốm rồi đấy. Bị thiếu máu não hay là hạ đường huyết thế? Tao thấy mày hơi bắt đầu có dấu hiệu suy nhược bộ thần kinh trung ương…



Tôi gạt tay Tuấn ra khỏi trán mình, dõng dạc:



- Tao đang hết sức tỉnh táo. Chúng mày là bạn thân của tao, đã giúp đỡ tao rất nhiều, nếu không yêu thì tao ghét chúng mày chắc? Mà làm sao tao có thể không yêu chúng mày được cơ chứ?



Nghe tới đây, Tuấn nuốt nước bọt đánh ực rồi thở phào một cái. Nó dịu giọng:



- Ừ!  Thì ai chẳng biết. Nhưng thế thì chỉ bảo là gì gì đấy thôi, chứ mày nói là yêu nghe cứ như…



- Gì gì là cái gì gì? Yêu thì dứt khoát phải là yêu, chẳng lẽ tao lại vòng vo nào là tao không ghét mày đâu, nào là tao cũng quý mày đấy, rồi lại còn tao thích chơi với mày? - Tôi gạt phắt đi. Tao cứ nói đúng cái tao nghĩ, thế thôi.



- Nhưng… mày nói thế bọn con gái lại hiểu lầm… Mà tao là con trai nghe nó cũng kinh kinh thế nào ấy!



- Hiểu lầm á? Thế chẳng lẽ chúng mày không yêu tao à? Không yêu thì ghét tao chắc? Mà ghét thì còn là bạn làm gì nữa?



- Không phải, nhưng mà…



- Chẳng nhưng nhị gì cả. Nếu mày tìm được một lý do để bạn bè không được yêu nhau một cách bình thường, vui vẻ, thân ái... thì mày thử nói xem? Chứ tao thì tao thấy đã là bạn thân, không yêu nhau không thân được! Mà yêu thì nói là yêu, quá đơn giản!



- Mày…



Khi đã bó tay, bó chân, bó… chiếu với lập luận của tôi, Tuấn chỉ còn biết thở dài ngao ngán. Mà cũng tại tôi nói đúng quá rồi còn gì, bật thế nào lại được, hà hà!



Lê với Huyền đã trở lại lớp từ lúc nào. Chúng nó hùng hổ cùng tiến bước song song đến chỗ tôi, chắc vừa quán triệt tinh thần sẽ trị cho thằng nhóc láo lếu dám yêu cả hai bà chị cùng một lúc.



- Cu! - Lê gằn giọng. Ban nãy mày vừa nói gì với tao?



- Tao nói tao yêu mày - Tôi nói rất to.



- Thế còn tôi? Ông đã nói gì? - Huyền lườm xéo.



- Tôi cũng yêu bà.



- Như thế là sao? - Cả hai đồng thanh.



- Là tôi yêu bạn bè tôi, thế thôi. - Tôi mỉm cười. Đấy, mới thử thể hiện tình cảm một chút đã bị coi là bất thường rồi, tại vì ai cũng quen giấu giếm cả. Hãy coi yêu thương là một điều bình dị để có thể nói đến nó hằng ngày, như thế chẳng phải tốt hơn sao?



Ba đứa bạn nhìn tôi mãi. Tôi cũng nhìn lại và ngoác miệng cười. Hệt như tôi đoán, miệng chúng nó cũng giãn dần sang hai bên, rồi dần dần, dần dần, những tiếng cười vang lên sảng khoái.



Tại sao bạn không thử một lần cảm nhận sức mạnh của một lời (bày) tỏ tình (cảm) thẳng thắn nhỉ?



Vì rõ ràng là không ai trong chúng ta lại từ chối nó - sự yêu thương cơ mà…


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~theoSTVN
tuy ko phai cuoi tuan nhung cung post


[grin]

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi namnh » Năm T6 07, 2007 5:53 pm

                   Món nợ
  Hà Nội. Tôi cứ bị ám ảnh mãi về một cậu bé đánh giày ở trước quán số 6 phố Tông Đản vào một buổi sáng, trước giờ làm. Có 2000 đồng thôi mà tôi mãi day dứt.
  Nói thẳng ra là tôi vẫn chưa trả được cho em 2000 đồng. Lý do cũng thật vớ vẩn, vì không có ai sẵn lòng đổi 50000 đồng ra tiền lẻ ngay lúc đó cả. cụ bán nước nại lý do hoàn toàn chính đáng "bận luôn chân, luôn tay" - mà tiền cốc trà đá 500 đồng mình đã trả cụ rồi.
  Chị bán hàng rong ngồi vỉa hè cũng lắc đầu quầy quậy. Khổ thân cậu bé, chạy đôn chạy đáo, chạy ngược lên phía trên cả trăm mét cũng không đổi được. Thú thật, sự chênh lệch giữa 2000 và 50000 quá lớn để tôi có thể... tặc lưỡi cho luôn (giá dăm, bảy nghìn thì có thể!). Mặt cậu bé nuồn thiu, buông gọn ba tiếng tần ngần: "Thôi anh ạ!"
  Hẹn em mấy phút sau tôi quay lại. Phố này ít cửa hàng tạp hóa, chẳng biết mua gì cho hợp lý để có cơ xé lẻ 50000 đồng trớ trêu kia. Phóng ào ra đầu ngõ 53 Tràng Tiền mua cuốn sổ, chị bán hàng xuýt xoa: "Tiền to thế?". Tần ngần một thôi, "soi" một hồi rồi chị cũng thối lại bốn mươi mấy ngàn đồng.
  Quay lại để tìm cậu bé, chẳng thấy đâu. Em đã mất hút vào dòng đời cùng những người bạn đánh giày, bán báo, bán hàng rong của mình, với những cuộc mưu sinh đầy lam lũ.
  Lòng tự nhủ: sáng mai mình phải ra hàng nước ngồi, biết đâu lại gặp được em để trả món nợ quá nặng lòng này. Mặc dù tôi biết có thể cuộc sống với những bận rộn đột xuất cuốn mình đi, rồi cái sự “quên” (quên điều mình thầm hứa, quên điều mình tâm niệm, thậm chí quên cả mặt cậu bé đánh giày, có thể lắm chứ?) có khi lại tước mất cơ hội gặp lại em lần thứ hai trong cuộc đời này.
  Cuộc đời có nhiều món nợ ta chưa trả được cũng vì những chuyện tưởng không đâu như thế!              
                      QUẢNG OAI
(theo Tuổi Trẻ)

Re:Tản mạn cuối tuần

Viết bởi namnh » Sáu T4 27, 2007 7:36 pm

             Tiếng bước chân
  Khi còn nhỏ, tôi vốn là một cô bé nghịch ngợm nên ngoại thường nhắc nhở: "Con gái đi đứng phải nhẹ nhàng ý tứ, có đâu mà lẹt xẹt như thế. Sau này chỉ khổ tấm thân."
  Không biết sướng khổ thế nào nhưng tôi lại để ý đến dáng đi của ngoại. Ừ thì lưng còng nhưng dáng ngoại khoan thai và nhất là tiếng guốc nghe cứ như gõ đều. Mà rồi ngoại có sướng đâu, cả đời chăm sóc chồng con, đến giờ còn phải lo cho cháu.
  Và cũng vì lo cho chị em tôi nên ngoại bị gãy chân trong một tai nạn. Không thể tự đứng lên, vậy là ngoại vĩnh viễn ra đi. Chúng tôi như người hụt hẫng để rồi trong những giấc mơ ngày ấy, tôi luôn thấy ngoại yêu thương đưa đón chúng tôi với đôi chân lành lặn.
  Rồi tôi xa nhà ở trọ cùng những người bạn đồng hương. Căn gác nhỏ nằm cạnh cầu thang cư xá ngày qua ngày nghe đủ thứ tạp âm. Vậy mà tôi vẫn nhận ra tiếng bước chân của những người bạn cùng phòng đi về mỗi sáng tối. Và như ngày nào trông ngóng ngoại, tôi lại có thói quen chờ đợi âm thanh quen thuộc đó như chờ đợi sự trở về của người thân.
  Hơn 20 năm trôi qua nhưng giọng nói ngọt ngào, tiếng võng đưa kẽo kẹt và tiếng bước chân của ngoại... còn vang mãi trong ký ức chị em tôi. Với những thứ giản đơn nhưng quen thuộc ấy, ngoại đã dạy dỗ những điều hay lẽ phải để từ đó chúng tôi biết yêu thương cuộc sống xung quanh mình.
                  MINH THẢO
(theo Tuổi Trẻ)