Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Gửi bài trả lời

Mã xác nhận
Nhập vào đoạn mã xác nhận mà bạn thực sự nhìn thấy trong hình. Tất cả chữ cái đều được phân biệt với chữ số và không có số O.

Nếu bạn muốn đính kèm một hay nhiều tập tin trong bài viết, hãy sử dụng công cụ bên dưới.

Kích thước tệp tối đa cho mỗi tệp đính kèm: 1 MiB.

Xem toàn bộ Xem lại chủ đề: Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Re:Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Viết bởi nguyenhoangtue » Năm T12 20, 2007 11:55 am

http://www.youtube.com/watch?v=tF4a9AGOmZA&feature=related

Anh em ai biet xuat xu của bai ni không hè!


Re:Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Viết bởi anhsiu » Ba T10 16, 2007 5:50 am

 Em cũng là 1 tín đồ đây ,nhưng cũng đôi khi nhạc Trịnh cũng " thật đáng sợ " . Nó quá ngọt ngào , nó quá sâu sắc và trầm lắng như 1 hồn ma hút mất hồn người , để trôi để dạt và rồi đi về đâu cơ chứ !
 Đôi khi lúc buồn chán và thất vọng nhất , 1 vài đôi ba câu ca nhạc Trịnh làm tâm hồn người ta được thanh thản . " Hạt bụi nào hoá kiếp thân tôi , để 1 mai vương hình hài lớn dậy " ... thực sự là nhẹ nhàng và dễ chịu khi chẳng phải vấn vuơng những phiền muộn kia . Nhưng suy đi nghĩ lại , đôi khi suy nghĩ như ông ta là cần thiết , để tiếp tục sống và vượt qua , nhưng để rồi sau đó phải trở về lại với thực tại . Bởi vì đơn giản , con người là con người mà hạt bụi là hạt bụi , chẳng thể là nhau được ... Đời đôi lúc buồn nhưng sống cũng chẳng phải để buồn mãi được ...
 Dạo này em lại thích  nghe hơn những ca khúc phấn khởi hồ hỡi mà ông viết : " gia tài của mẹ " " huế sài gòn hà nội " ... hoặc " Ca dao mẹ " cũng rất là hay .
  heeeê , nhiều chuyện xí gomen mọi người nhé , vui vẻ và bình an .

Re:Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Viết bởi Chihiro03 » Hai T10 15, 2007 11:43 pm

Chihiro rất thích bài Tuổi đá buồn của Trịnh Công Sơn. Không biết anh Tuệ có bài bình nào về bài hát này không?
Nghe bài hát khi còn nhỏ trong cuốn băng Sơn Ca của ba mẹ. Lúc đó không đủ từng trải để hiểu nhưng rất thích âm hưởng của bài hát. Đến lúc lớn lên một chút thì thích lời ca. Chỉ là thích thôi, chứ không hiểu hết. Tại sao lại là "Tuổi buồn như lá, gió mãi cuốn đi, quay tận cuối trời"?
Phải chăng ở mỗi độ tuổi, khi cảm nhận cuộc  sống theo chiều dài, chiều sâu của trải nghiệm thì trong mỗi người thấy mình một nỗi buồn, nỗi cô đơn không tên.
"Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều nay
Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời...

Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời ..."
Nhiều người nói rằng người ta thích nghe nhạc Trịnh vì thấy những triết lý sâu xa, tìm được nỗi đồng điệu, sẻ chia. Cũng có nhiều người bạn khuyên nên ít nghe nhạc Trịnh khi còn trẻ (khi còn 19, đôi mươi) vì nhạc Trịnh nhiều triết lý, sống nội tâm quá sẽ khổ. Mỗi người một ý, cũng như mỗi người thích nhạc Trịnh vì một lý do khác nhau.
Chợt lang bạt chút khi nghĩ đến bài hát 香港ーHongkong mà テレサ・テン đã hát cách đây khá lâu "なぜに私は生まれて来たのーなぜに心は淋しいがるの”. Liệu có ai trả lời được chăng?

Re:Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Viết bởi nguyenhoangtue » Hai T10 15, 2007 8:37 pm

Giấc mơ Hạ Trắng



Trịnh Công Sơn



Ở Huế mùa hạ, ve kêu râm ran trên những cành cây như một giàn hợp xướng và nắng nóng oi bức như địa ngục. Thêm vào đó lại còn có gió lào. Vừa tắm xong là người đã ướt đẫm mồ hôi. Bao nhiêu nhiên liệu tích luỹ trong cơ thể đều tan ra thành nước. Những đồ vật và áo quần sờ vào đâu cũng có cảm giác như vừa rút trong lò lửa ra.Những mặt đường gần như bốc khói với nhiệt độ 42º-43º.

Có một mùa hạ năm ấy tôi bị một cơn sốt nặng, nhiệt độ trong người và bên ngoài bằng nhau. Tôi nằm sốt mê man trên giường không còn biết gì. Và bỗng có một lúc nào đó tôi cảm thấy có một hương thơm phủ ngập cả căn phòng và tôi chìm đắm vào giấc mơ như một cơn mê sảng. Tôi thấy mình lạc vào một rừng hoa trắng thơm ngào ngạt, bay bổng trong không gian đó. Đến lúc tỉnh dậy người ướt đẫm mồ hôi và tôi nhìn thấy bên cạnh giường có một người con gái nào đó đã đến cắm một bó hoa dạ lý hương trắng rất lớn. Chính mùi thơm của dạ lý hương đã đưa tôi vào giấc mơ kia. Giấc mơ trong một mùa hạ nóng bức. Trong vùng tôi ở, quanh đó chỉ có một nhà duy nhất trồng dạ lý hương nên tôi biết ngay người mang hoa đến là ai.

Sau một tuần lễ tôi hết bệnh. Nghe tin bố người bạn đang hấp hối tôi vội vàng đến thăm. Ông chẳng có bệnh gì ngoài bệnh nhớ thương và buồn rầu. Câu chuyện rất đơn giản. Hai ông bà đã lớn tuổi thường nằm chung trên một sập gụ xưa. Cứ mỗi sáng bà cụ thức dậy sớm và xuống bếp nấu nước sôi để pha trà cho ông cụ uống. Một buổi sáng nọ, cũng theo thường lệ, bà cụ xuống bếp bị gió ngã xuống và chết. Mấy người con ở gần đó tình cờ phát hiện ra và đưa bà cụ về nhà một người để tẩm liệm. Sau đó chôn cất và giấu ông cụ. Khi ông cụ thức dậy và hỏi con, mẹ các con đi đâu rồi, thì họ trả lời mẹ sang nhà chúng con để chăm sóc mấy cháu vì chúng bị bệnh. Vài ngày sau vẫn chưa thấy bà về ông mới trầm ngâm hỏi các con có phải mẹ các con đã chết rồi phải không. Lúc ấy mọi người mới khóc oà lên. Từ đó ông nằm trên sập gụ một mình, cơm không ăn, trà không uống cho đến lúc kiệt sức và đi theo cụ bà luôn.

Câu chuyện ám ảnh tôi một thời gian. Và sau đó kết hợp với giấc mơ hoa trắng mùa hạ với mối tình già keo sơn này như áo xưa dù nhầu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau để viết nên bài " Hạ Trắng"


nguồn: Tạp chí Thế Giới Âm Nhạc , số 5 - 1997
http://www.youtube.com/watch?v=0TcNbT6_CwQ

Re:Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Viết bởi nguyenhoangtue » Ba T7 03, 2007 11:37 pm

Lúc mới bắt đầu sự nghiệp Trịnh Công Sơn, cũng như nhiều thanh niên trí thức khác tại miền nam, thích bàn luận về thuyết hiện sinh.  Triết lý nói chung và thuyết hiện sinh nói riêng hồi đó là một đề tài rất phổ thông trong giới trẻ.  Các bài hát đầu của Trịnh Công Sơn đã dáp ứng được nguyên vọng này của giới trí thức miền nam.  Phật giáo và hiện sinh quả thật có gần nhau ở một vài diểm.[xiii]  Cả hai đều tin rằng con người phải đối diện với cái chết và với ý niệm hư vô trước khi có thể thực sự sống một đời sống đích thực. Trịnh Công Sơn lúc mới vào nghề nổi tiếng vì đã “chịu chơi” với thuyết hiện sinh nhưng theo tôi Trịnh Công Sơn đã sáng tác nhạc của mình dựa trên các đề tài của Phật giáo.  Nếu hồi đó ít ai để ý tới cái tính cách Phật giáo trong các bài của ông, có thể là vì Phật giáo và hiện sinh gặp nhau ở một vài diểm và người ta chỉ để ý đến khía cạnh hiện sinh mà thôi.  Tuy nhiên lý do chính vì sao Trịnh Công Sơn vẫn tiếp tục thành công trong một thời rất dài là vì những ưu tư có tính cách rất Phật Trịnh Công Sơn đã gởi gắm trong lời ca của mình.  Nghe nhạc Trịnh Công Sơn đối với nhiều người Việt cũng gần giống như nghe một câu kinh. Nhạc Trịnh Công Sơn khó hiểu nhưng lời ca của ông có khả năng xoa dịu những tâm hồn bị dao động.  

Re:Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Viết bởi nguyenhoangtue » Tư T6 06, 2007 10:03 pm

VƯỢT LÊN BẤT HẠNH, TIẾNG ĐÀN NGÂN VANG
                                                                                                                 Nguyễn Khắc Phê
Cuộc đời có những sự gặp gỡ ngẫu nhiên lý thú: Đúng vào lúc Đài Truyền hình Việt Nam VTV1 phát chương trình "Những chuyện lạ Việt Nam" về người thổi kèn harmonica bằng mũi thì một chàng trai thân hình nhỏ nhắn kêu cổng nhà tôi. Chỉ với một cánh tay trái, anh dẫn chiếc Honda qua cổng một cách dễ dàng. Đó là Nguyễn Thế Vinh - chàng nghệ sĩ nghiệp dư, chỉ với một tay mà chơi hai nhạc cụ,  vừa xuất hiện trong đêm nhạc "Cõi tình - Trịnh Công Sơn" và một số tụ điểm ca nhạc tại TP. Hồ Chí Minh hồi tháng 7/2004, đã được khán giả chú ý đặc biệt. Điều không ngờ: Vinh lại chính là "cậu bé" trông xe tại một chung cư ở đường Trần Hưng Đạo mà tôi đã gặp mười mấy năm trước. Ông anh rể tôi làm ngành giao thông, sau khi về hưu đã chuyển vào ở đây và lúc đó, khi tôi có ý hỏi "cậu bé" kia là ai, anh chỉ đáp ngắn gọn "thằng cháu mình ở quê".
Thực ra, hồi đó Vinh đang là sinh viên Trường Đại học Kinh tế TP.Hồ Chí Minh, nghỉ hè kiếm việc làm thêm, nhưng thân hình Vinh vốn bé nhỏ, lại khuyết cánh tay phải, nên nhìn qua chỉ như một "cậu bé" 15-16 tuổi. Với nhiều người, hình ảnh "cậu bé" trông xe những ngày hè năm ấy chẳng để lại ấn tượng gì; ở một chung cư có biết bao nhiêu người trông xe thay phiên nhau hơn chục năm qua; nhưng với Vinh, mùa hè năm 1990 ấy là một cái mốc không thể quên: nhờ có tiền trông xe, Vinh được sở hữu chiếc đàn guitare đầu tiên trong cuộc đời mình. Tôi cũng đã quên hẳn Vinh, vì ít có dịp vào Sài Gòn; ông anh rể tôi thì đã mất. Nay bỗng gặp lại khi Vinh ra Huế giúp Công ty "Thanh Trà" tìm hiểu thị trường và mới có dịp tìm hiểu cuộc đời đầy những nỗi bất hạnh nhưng đồng thời cũng đầy những chiến công vượt qua thử thách của chàng trai đất Bình Thuận này.
Ông nội Vinh là anh ruột ông anh rể tôi. Ông là liệt sĩ hy sinh trong những ngày đầu cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp tại Bình Thuận. Vậy mà sự đời thật trớ trêu, gần ba mươi năm sau, khi đất nước đã ở bên ngưỡng cửa hòa bình, bố của Vinh trong sắc áo lính sư đoàn 23 "Việt Nam cộng hòa" lại "mất tích" trong một cánh rừng tỉnh Công Tum! Ở miền Nam, giữa bàn cờ rối ren của lịch sử, không ít người có hoàn cảnh oái oăm đau đớn như Vinh. Nói cho thật đúng, cậu bé Vinh lúc đó mới 4 tuổi, chưa cảm nhận được sự mất mát đau đớn ấy. Chỉ người mẹ trẻ, mãi không thấy chồng trở về khi bầu trời đã dứt tiếng bom đạn, cứ gạt nước mắt lầm lũi tìm tới những trại cải tạo dò hỏi tin chồng. Nhưng tuổi thơ của Vinh không chỉ có nỗi bất hạnh ấy.
Giữa lúc cả 4 anh chị em của Vinh cùng với gia đình bên ngoại phải rời bỏ toàn bộ gia sản ở thị xã Phan Thiết về quê dựng tạm mái nhà bằng ván ép trên cồn mả bỏ hoang đầy cây gai lưỡi long để cuốc đất kiếm sống thì một buổi sáng, Vinh vừa tỉnh giấc, bỗng nghe tiếng mẹ kêu thất thanh đầu hồi nhà: "Ba ơi! Con chết đây... Con ơi! Mẹ đi với ba các con đây..." Cả nhà chạy ra thì thấy mẹ đã ngã gục xuống đất bên cạnh chai thuốc rầy. Ông ngoại hối hả gọi xe cấp cứu nhưng không kịp nữa. Sau này Vinh mới biết không hẳn là mẹ liều thân do phút chốc xốc nổi, cạn nghĩ. Trước đó, có lần mẹ đã than thở cùng ông ngoại: "Thôi, tình thế này để con kiếm chai thuốc rầy là xong! Chứ 5 mẹ con bám cả vào ông, nhà chục miệng ăn, sống vất vưởng thế này thì chết còn hơn!"... Chưa hết, gần một năm sau cái chết thảm thương của mẹ, ông ngoại nhận nuôi 2 con bò, trong một lần đưa bò xuống sông Lũy uống nước, Vinh bị ngã gãy cánh tay phải. Bệnh viện ở xa, tiền không sẵn, phải nhờ một thầy lang trong làng cứu chữa, nhưng không may cánh tay bị hoại tử, bệnh viện Phan Rí đành phải cắt cụt đến gần bả vai! Vẫn chưa hết, mấy năm sau, người anh trai của Vinh cũng theo bước người mẹ bất hạnh đi tìm người cha xấu số!...
Gần ba mươi năm đã qua kể từ những ngày cơ cực đến tận cùng ấy, nỗi cơ cực tưởng như là sự bịa đặt, nhất là khi Việt Nam đã trở thành nước xuất khẩu gạo lớn thứ nhì thế giới! Nhưng tất cả đều  là sự thật. (Thì chính gia đình tôi, hai vợ chồng đều có lương, chỉ mới có một đứa con, mà vào lúc còn mua lương thực theo tem phiếu, phải ăn "bo bo" thay gạo hoặc độn sắn, đứa con tôi xuýt chết,  nôn ra cả mật xanh mật vàng vì ăn sắn lúc đói - thứ sắn bầm dập sau nhiều chặng quăng quật lên xuống khi vận chuyển.) Thật may là đất nước đổi mới... Với riêng Vinh thì may mắn có người ông ngoại bền bỉ gan góc và dẻo dai như những bụi tre làng vững vàng trước mọi cơn giông tố, một tấm gương gần gũi để Vinh noi theo. Ông quê Đà Nẵng, vào Phan Thiết khởi nghiệp chỉ với đôi bàn tay trắng: ông làm nghề bốc xếp gạo, rồi kéo xe... Tuy vậy, ông bà lại rất chăm lo việc ăn học cho đàn con đông đúc đến 9 người ...
Nhắc đến ông ngoại, nét buồn rầu trên khuôn mặt sạm nắng gió của Vinh vụt biến mất và nụ cười tươi tắn luôn nở rộng:
- Ông biết không - Vinh cũng gọi tôi bằng "ông"- ông ngoại con khéo tay lắm. Tất cả vật dụng trong nhà, từ cái thìa cho đến đôi thùng gánh nước, cái hộp đèn dầu chống gió bão..., ông tự làm lấy hết bằng đồ nhôm Mỹ bỏ lại. Ông còn đi khai hoang cồn cát để trồng dưa, thứ dưa lấy hạt bán Tết đó. Đi đâu ông cũng cho con đi theo. Nhiều đêm, cùng ông ra sông kéo lưới, kéo không nổi, nhào xuống sông luôn. Chỗ trồng dưa không có nước, lại cách nhà 6-7 cây số, con thường phải về nhà gánh nước lên, rồi đi bắt con giồng chuyên ăn ngọn dưa...
Vinh có thể kể mãi những kỷ niệm tuổi thơ bên ông ngoại, tôi phải xen vào hỏi:
- Không còn tay phải, khi gánh Vinh trở vai thế nào?
- Con chỉ gánh vai trái, mỏi thì nghỉ. Lúc đầu cũng khó lắm, nhưng tập mãi rồi quen, cũng như khi tập viết thôi. Bị gãy tay phải nằm viện hơn 1 tháng nhưng con vẫn được lên lớp...
Vinh kể những nỗi vất vả cơ cực của tuổi thơ mà miệng luôn cười tươi. Đó là nụ cười của người đã vượt qua thử thách, đã chiến thắng. Mồ côi bố mẹ, gãy tay phải từ năm lớp 3, khi ông ngoại mất thì ở với dì, làm đủ thứ nghề để có tiền ăn học lên đại học. Đối với Vinh, làm việc còn là niềm vui sống, có thêm bạn bè để đỡ cô quạnh. Từ năm học cấp 3, Vinh đã biết cắt tóc, sửa xe đạp, chế ra "máy" bơm sơn xe cho bạn học... Tất cả đều miễn phí, bù lại, Vinh được niềm vui luôn có bạn bên mình và lòng tự tin rằng mình cũng có thể làm được mọi việc như những người nguyên vẹn cả đôi tay.
Chuyện học đàn thì gian khổ hơn nhiều vì chẳng có thể học ai. Vinh kể:
- ...Thấy người ta đánh đàn thèm quá, đánh dây buông thì được, nhưng làm sao bấm ra nốt? Con loay hoay thử đủ cách: dùng chân thẻ hương cột vào ống tay cụt, rồi lấy ống nhôm một đầu lồng vào ống tay cụt, đầu kia cắt gọt thành hình móng tay để gảy, mất công, đau mỏi ê ẩm cả người nhưng chẳng kết quả. Thôi, mình một tay thì thử tìm cách dùng một bàn tay vừa bấm nốt, vừa gảy; con dùng 3 ngón bấm nốt, còn ngón út để gảy...
Sẵn chiếc đàn của đứa con trai đang đi học xa, tôi thử vài nốt theo cách đánh Vinh vừa nói, nhưng ngón út yếu quá, 3 ngón kia thì rất khó chuyển vị trí. Những nốt nhạc nghe như người bị ngạt mũi, rời rạc chán ngắt. Vinh cười, cầm lấy đàn, vừa nói vừa "diễn":
- Lúc đầu con cũng mày mò cực nhọc như thế, sau mới nghĩ: mình một tay, sao cứ phải cầm đàn theo cách thiên hạ; con bèn xoay ngược bàn tay, dùng ngón trỏ để gẩy...
Không còn là những nốt nhạc rời rạc nữa. Tiếng đàn vang lên những hợp âm quen thuộc da diết. Một bài hát của Trịnh Công Sơn: "...Trời cao đất rộng một mình tôi đi / Một mình tôi đi / Đời như vô tận một mình tôi về / Với tôi..."
Dứt tiếng đàn, Vinh ngửng lên vẫn với nụ cười tươi tắn, trẻ trung và thật hồn nhiên. Thấy Vinh đàn "dễ" quá, "ngon" quá, tôi lại thử búng vài nốt theo cách xoay ngược bàn tay cầm đàn. Lại vẫn là những tiếng kêu đứt quãng, vô hồn. Thì ra phải công phu lắm, Vinh mới đàn được "dễ" như thế.
- Con tập từ năm lớp 6 đến lớp 9 mới đàn được bài đầu tiên. Tìm được cách đánh rồi, nhưng ban đầu chỉ gẩy được bản nhạc với từng nốt đơn lẻ; sau mới tập thể hiện các hợp âm. Mỗi hợp âm phải tập cả tháng mới thành thục, không vấp váp. Để biểu diễn được thì con phải tập đến mức không cần nghĩ gì đến các ngón tay bấm nốt nào nữa...
- Thế còn đàn harmonica, lấy tay nào cầm để thổi?
- Ban đầu con cũng loay hoay mãi, có lúc thử dùng cả chân để kẹp harmonica. Sau con vẽ ra một bộ phận gắn harrmonica lên thùng cây guitare... À, ngày mai mời ông đến phòng trà "Hawai", con sẽ biểu diễn ông xem...
Vinh chợt dừng lời. Chiếc điện thoại di động trong túi vừa báo hiệu có người gọi. Vinh hơi xoay người và nói nhỏ:
- ...Vâng...Mình đang ở Huế...Hôm nào vào sẽ đến...
Nhìn bộ mặt có chút ngượng ngùng của Vinh, tôi nói đùa:
- Thế nào? Cô em nào gọi đó?
- Đâu có ông. Một phòng trà ở Sài Gòn. Họ tưởng con còn trong đó, mời đến biểu diễn. Lâu nay con vẫn thường diễn ở chỗ chị Ánh Tuyết...
- Chà! Nổi tiếng thế rồi kia à? Thiếu gì các em mê. Chọn lấy một đám, chứ 34 tuổi rồi đó!
- Có khi con ở một mình thôi. Lấy rồi làm khổ người ta...
- Hỏi thật, thế đã làm khổ mấy người rồi?
- Dạ, cũng có...Đầu tiên là một cô bạn cùng lớp...Ông đừng cười, duyên nợ cũng sâu nặng lắm nhưng chưa có chuyện gì đâu. Con phải xin phép cô ấy rồi ông mới viết lên báo được. Chỉ mới yêu nhau không lấy được nhau đã là khổ rồi ông à...
Một lúc sau, tiễn Vinh ra cổng, tôi mới để ý chiếc xe hon-da Vinh đi cũng "khác người": một sợi dây quấn quanh tay "ga" phía phải dẫn sang tay cầm ghi-đông bên trái. Không "sáng chế" ra sợi dây ấy, người  chỉ còn một tay trái như Vinh không thể điều khiển được xe honda.
***
Phòng trà Hawai thuộc loại sang ở Huế. Ở đây có ban nhạc hơn chục người, hầu hết đã hoặc đang học ở trường nghệ thuật. Vinh lên sàn diễn vào giờ nghỉ giải lao của các nghệ sĩ, sau lời giới thiệu ngắn gọn: "Xin mời anh Nguyễn Thế Vinh lên giao lưu góp vui..."
Vinh gắn chiếc đàn harmonica vào cái giá đã lắp sẵn trên thùng guitare, kéo chiếc micrô gần lại trước những cặp mắt chăm chú của khán-thính giả. Khách đến phòng trà nhiều khi chỉ để tỏ ra người sang trọng, có văn hóa chứ không phải để thưởng thức nghệ thuật, nhưng tiếng đàn Vinh chưa cất lên, tất cả - cả những nghệ sĩ đang nghỉ giải lao và các nhân viên phục vụ, đều hướng lên sân khấu. Ở đây người ta chú ý "xem" trước khi "nghe" Vinh đàn. Với một cánh tay, chơi hai nhạc cụ, quả là chuyện chưa từng có. Vinh hơi cúi người, miệng ngậm harmonica, cùng lúc các dây đàn ghi ta ngân lên:
"Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ /... Làm sao em biết bia đá không đau /...Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau..."
Tôi lắng nghe bài hát quen thuộc và chợt nhận ra cách phối hợp giữa hai loại đàn đã thể hiện thật "đắt" tâm tưởng của nhạc sĩ họ Trịnh. Tiếng harmonica réo rắt khi vút lên cao nghe như tiếng kêu, tiếng thét về những nỗi đau muôn thuở của kiếp người ("Có điều gì gần như niềm tuyệt vọng..." - TCS) còn tiếng guitare trầm lắng lại gợi nghĩ đến những nhịp chuông chùa, đến những rung động sâu thẳm của lòng người đã "ngộ" ra mọi nỗi của kiếp nhân sinh...
Căn phòng lắng lại giây lát, rồi tiếng vỗ tay vang dậy. Không chỉ là sự cổ vũ trước cách biểu diễn "lạ đời" mà chính vì sức mạnh nghệ thuật của tiếng đàn. Lúc này mới thấy rõ khuôn mặt của người nghệ sĩ với đôi mắt long lanh và nụ cười thật tươi tắn. Vinh ngửng lên đáp lại sự ngưỡng mộ của mọi người và nói: "Tôi xin đàn một bài nữa..."
" Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi / Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt... Con tinh yêu thương vô tình chợt gọi / Lại thấy trong ta hiện bóng con người."
Vinh trở lại bên bàn với cốc nước cam uống dở. Tôi đỡ chiếc đàn, giúp Vinh bỏ vào bao và đặt tay lên vai áo Vinh. Vai áo ướt đẫm mồ hôi, dù ở trong phòng lạnh.
Trước cửa phòng trà, một nghệ sĩ trong ban nhạc níu lại xin địa chỉ Vinh.
- Tôi còn ở Huế, tôi sẽ quay lại...
Mấy hôm sau gặp lại Vinh, tôi được biết anh đã giữ lời hẹn. Trong hai ngày vào Đà Nẵng "tiếp thị" cho "Thanh Trà", Vinh cũng đem theo cây đàn và cũng tìm đến phòng trà "chơi" chỉ để góp vui chứ không màng gì đến đồng tiền thù lao, thậm chí còn phải trả tiền đồ uống giá cao như mọi khách hàng khác. Vinh chưa bao giờ nghĩ tập đàn để biểu diễn, càng không tính đến chuyện kiếm sống bằng cây đàn. Đến với nghệ thuật không lệ thuộc đồng tiền, kể cũng là điều hạnh phúc. Vượt lên những bất hạnh, đem nghệ thuật gieo niềm vui và lòng tin vào khả năng kỳ diệu của con người cho thiên hạ càng là niềm hạnh phúc lớn. Hèn chi trên khuôn mặt sạm nắng gió của Vinh luôn bừng sáng nụ cười tươi trẻ như chưa hề nếm trải những mất mát khổ đau đến cùng cực của cuộc đời...
                                                                                               N.K.P.  

Re:Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Viết bởi nguyenhoangtue » Hai T5 28, 2007 12:24 pm

Anh nay la Anh Vinh! Minh co biết Anh nay ! Minh se post bai viết của Bác Nguyễn Khắc Phê về Anh này lên đây để mọi người cung đọc nghe


Re:Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Viết bởi bo_doi_cu_ho » Hai T5 28, 2007 12:10 pm

[cry] http://www.youtube.com/watch?v=s7vrKRR7Jm8  nhìn anh chàng thiếu 1 tay mà vừa thổi kèn vừa đánh đàn....

Re:Triết học nhẹ nhàng của Trịnh Công Sơn

Viết bởi tuantuatut » Hai T5 28, 2007 10:54 am

nghe nhạc của Trịnh Công Sơn thì ko đi làm baito được [cool][cool]